Mục lục
Bà xã trẻ xã hội đen
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe đón hai người đã dừng trước cửa chính từ sớm, Mục Thất giống như đã có kinh nghiệm tìm đường sống trong chỗ chết, sắc mặt phòng bị nhìn bốn phía, trên mặt anh ta lưu lại vết sẹo khó có thể xóa.

Mỗi lần Tần Ngôn nhìn thấy vết sẹo kia đều sẽ cảm thấy rất khổ sở, đó là bởi vì cô mà lưu lại. Nhưng Mục Thất lại không quá để ý, anh ta từng đùa giỡn nói: "Đàn ông trên mặt lưu lại một vết sẹo mới không bị người khác nói thành mặt trắng nhỏ, mới có hương vị đàn ông!"

Sau lần bắt cóc đó, Mục Thất càng không dám lơ là, vết sẹo lưu lại cũng là để nhắc nhở mình, đối với an toàn của Tần Ngôn, nửa khắc cũng không thể buông lỏng.

"Hình như tiểu thư gặp phải phiền toái?"

Mục Thất thấy sắc mặt của Tần Ngôn không tốt lắm thì quay đầu hỏi thăm, mặc dù Tần Ngôn không biểu hiện quá nhiều nhưng Mục Thất rất nhanh đã nhận thấy tâm tình của cô có biến chuyển.

"Chỉ là có chút việc phiền lòng, đừng nói cho ba."

Tần Ngôn dịu đi một chút, theo bản năng liếc mắt nhìn Kim Na Na chột dạ không dứt, cô ấy lấy lòng cười với cô, mắt làm bộ tội nghiệp nhìn cô.

Lúc về đến nhà, Phong Thần đang đánh cờ với Tần Thọ Diệp, hai người tập trung tinh thần ngay cả Tần Ngôn trở lại cũng không phát hiện, cô cũng không quấy rầy hai người bọn họ.

Trở về phòng dọn dẹp chốc lát, đột nhiên sau lưng bị một vòng tay ấm áp ôm vào trong ngực, hơi thở cực nóng lướt qua cổ của cô, hai cánh tay có lực giống như xích sắt giam cầm cô vào trong ngực: "Ngôn Ngôn, anh rất nhớ em."

Phong Thần trộm hương trên gương mặt của cô, cảm xúc mạnh mẽ của Tần Ngôn từ từ bình phục ở trong ngực anh, không thấy Tần Ngôn trả lời, anh xoay người Tần Ngôn lại, thấy hình như cô buồn buồn không vui.

"Sao thế?"

Tần Ngôn loay hoay với nút áo Phong Thần, vẻ mặt buồn bã: "Sao anh lại thích em?"

Nghe vậy, Phong Thần kỳ quái nhìn cô một cái, vấn đề này... Thật ra thì anh cũng rất muốn biết. Giống như lúc trước anh đã nói, sau khi gặp gỡ cô, anh vẫn luôn dính vào phiền toái, mấy lần còn thiếu chút nữa bỏ mạng, muốn nói thích cô cái gì? Chẳng lẽ là bởi vì cô mang lại kích thích cho mình?

Chỉ là nếu lại trải qua một lần nữa, có thể trái tim của anh sẽ không chịu nổi.

Một lúc lâu cũng không nghe thấy Phong Thần trả lời, Tần Ngôn ngẩng đầu lên, thấy Phong Thần đang nghiêm túc suy tư, ngay sau đó vỗ vỗ gương mặt của anh: "Tốt lắm, đừng suy nghĩ, nhất định anh sẽ không biết sao anh lại coi trọng em, giống như em cũng không biết sao lại yêu một người như anh."

Giống như là đã định trước rồi, không có bất kỳ lý do, trong quá trình bọn họ chung sống thì có một sợi dây vô hình không ngừng dẫn dắt trái tim hai người bọn họ, làm cho hai người từ xa lạ đến yêu nhau.

Phong Thần cảm giác hôm nay Tần Ngôn rất kỳ quái: "Thật sự không có việc gì?"

"Không có! Sao anh và ba em giống nhau thế?"

Tần Ngôn pha trò với Phong Thần, cô cảm thấy sự kiện Phạm Thanh kia chẳng qua chỉ là việc nhỏ, nếu như nói cho Phong Thần biết, nhất định anh sẽ nghĩ cô chuyện bé xé ra to.

Hơn nữa hôm nay cũng đã cảnh cáo Phạm Thanh rồi, cậu ta cũng sẽ không dây dưa với cô nữa.

Sau bữa cơm tối, dưới con mắt mập mờ của Tần Thọ Diệp, hai người tay trong tay đến vườn hoa nhỏ trong nhà tâm sự, nhiều ngày không gặp, buổi tối Phong Thần không ngủ ngon, buổi sáng đi làm tinh thần cũng có chút không tập trung.

Tư Đồ Kiều đã giễu cợt anh, nhất định tương lai là một người bị vợ quản nghiêm, vẻ mặt đáng đánh đòn kia khiến cho Phong Thần trực tiếp một cước đá tới Nam Phi, nhất định khi trở lại sẽ thành cục than đen.

"Tối nay không thể trở về với anh sao?"

Phong Thần lừa gạt dụ dỗ nói với Tần Ngôn, đã thật lâu anh chưa cùng cô ôn tồn một chút, anh hoàn toàn không có hứng thú với những người phụ nữ khác, hôm nay cô trở về, anh mới nhân cơ hội đợi ở chỗ này.

Tần Ngôn cười lắc lắc đầu, đôi mắt kia mang theo đắc ý cùng không kiềm chế được, Phong Thần nhìn mà thèm, bàn tay đè đầu cô xuống hung hăng hôn lên.

Trong cổ họng phát ra tiếng cười mơ hồ, mang theo hơi thở dốc, móng vuốt con sói kia thừa dịp cô không chú ý lập tức chui vào quần áo của cô, Tần Ngôn vô lực ngã vào trong ngực anh, hai má nhuộm hồng.

Đang lúc bọn họ sắp lau súng cướp cò, một tiếng ho khan không chọn thời điểm đúng lúc vang lên, Phong Thần ngăn lại ngọn lửa hừng hực trong cơ thể ngẩng đầu lên, chỉ thấy sắc mặt Mục Thất bình thường nhưng trong mắt mang theo nụ cười nồng đậm, không biết đã nhìn bao lâu.

"Khụ khụ, sắc trời không còn sớm, lão gia lo lắng trời tối sẽ ảnh hưởng đến khả năng lái xe an toàn của Phong tiên sinh, thời gian cũng không còn sớm rồi."

Cái này tỏ rõ là đuổi người chứ sao!

Phong Thần không đành lòng gật đầu một cái: "Anh phải đi rồi, ba em thật là hẹp hòi, xem ra phải sớm cưới em về nhà thì anh mới có thể tùy ý hành động được."

Tần Ngôn đỏ mặt, không biết là do mới vừa rồi bị Phong Thần khơi mào, hay là hàm ý trong những lời này: "Thật không đứng đắn! Muốn kết hôn với em, còn phải xem ba em có đồng ý hay không!"

Đưa Phong Thần ra khỏi cổng, Tần Ngôn phất tay với anh một cái, Phong Thần nhìn biểu tình nghịch ngợm của cô chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu xuống.

Xe hòa vào màn đêm, Tần Ngôn dõi theo một lúc lâu mới vào nhà, nhưng cô còn chưa bước chân vào cổng đã bị người khác gọi lại. Giọng nói này cũng không xa lạ với cô, cô để Mục Thất bên cạnh vào nhà trước, lúc này mới xoay người đối mặt với người nọ.

"Sao cậu biết biết nhà tôi?"

Tần Ngôn xoay người, không vui nhìn người đang đứng trước mặt mình, người nọ chính là người ban ngày dây dưa với cô - Phạm Thanh, không biết làm thế nào cậu ta biết được địa chỉ nhà cô.

Đột nhiên Phạm Thanh xuất hiện nhưng cũng đã nhìn rõ ràng một màn vừa rồi, mặc dù không thấy rõ người trong xe nhưng có thể loáng thoáng thấy được là một người đàn ông, người đàn ông kia và Tần Ngôn...... Hình như tình cảm không ít.

Lúc ở trường học, Phạm Thanh chưa từng thấy vẻ mặt vừa rồi của Tần Ngôn, đó là vẻ mặt mang theo ngọt ngào cùng nhu tình không nói ra được, ánh mắt cô lúc nhìn người đàn ông kia rất nóng bỏng.

"Người mới vừa rồi là ai?"

Phạm Thanh mơ hồ biểu lộ ra vẻ không vui, Tần Ngôn cảm thấy người trước mắt này thực sự không thể nói lý! Cô đều đã nói rõ ràng rồi, cũng đưa trả lại đồ rồi, sao cậu ta vẫn âm hồn bất tán như thế!

"Chuyện này không liên quan gì tới cậu, không có chuyện gì nữa thì đi đi."

Tần Ngôn nói xong cũng xoay người định vào nhà nhưng Phạm Thanh lại tiến lên, hình như cậu ta lại nghĩ đến một màn buổi sáng kia, một chiêu của Tần Ngôn làm cho cậu ta vẫn còn sợ hãi trong lòng.

"Chờ một chút!"

Phạm Thanh vội vàng mở miệng, sắp xếp lại suy nghĩ: "Tôi có thể không so đo về người đàn ông vừa rồi, gia thế của cậu và tôi không khác nhau lắm, hôm nào hẹn cha mẹ cậu ra ngoài gặp mặt cha mẹ tôi đi!"

Tần Ngôn ảo não xoay người, chưa từng có một người nào có thể chọc giận cô, có thể nói Phạm Thanh là người đầu tiên! Cô cố gắng nhẫn nại, nắm thật chặt tay, nhắc nhở mình, cô không thể mất lý trí, hậu quả sẽ nghiêm trọng.

"Tại sao!"

"Bằng việc tôi tặng nhẫn cho cậu, cũng giống như là cũng đã nhận rồi, vậy thì có nghĩa là đã đồng ý với tôi rồi......"

"Thối lắm!"

Tần Ngôn sắp mất đi lý trí, đang lúc cô muốn nổ tung, Mục Thất kịp thời xuất hiện: "Tiểu thư, đêm lạnh, vào đi thôi!"

Mục Thất xuất hiện, Tần Ngôn hung hăng lườm Phạm Thanh một cái, cái nhìn kia tràn đầy sát khí, cô tức giận đùng đùng trở về nhà nhưng Phạm Thanh vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn đi theo vào lại bị Mục Thất chắn ngoài cửa.

Vết sẹo trên mặt anh ta giờ phút này tỏa ra khí thế tàn ác kinh người, Phạm Thanh theo bản năng lui về phía sau mấy bước, Mục Thất mặt lạnh, ánh trăng lạnh lẽo rắc lên trên người anh ta có vẻ rất lãnh khốc.

"Anh là ai?"

Mắt thấy Tần Ngôn vào nhà, Phạm Thanh cắn răng chất vấn Mục Thất.

"Tốt nhất cậu nên tránh xa tiểu thư một chút."

Lạnh lùng nói xong câu đó, không để ý đến gào thét của Phạm Thanh, Mục Thất đóng cửa sắt lại ngay trước mặt cậu ta, nhốt cậu ta ở bên ngoài.

Phạm Thanh tức giận đạp cửa sắt một cái, không phục rời đi.

"Tiểu thư, cô buồn phiền chính là vì người này sao?"

Mục Thất thấy Tần Ngôn ngồi uống nước trong phòng khách, dáng vẻ kia giống có thù oán với nước, anh ta thay đổi thành bộ dạng anh trai nhà bên cạnh nở nụ cười, Tần Ngôn buồn bực gật đầu một cái.

"Nhất định người này bị thiếu não!" Tần Ngôn không chịu được văng lời thô tục: "Anh đừng nói cho Phong Thần và ba, tôi không muốn bọn họ phiền lòng."

"Tôi biết, lúc cần thiết có muốn hay không......"

Anh ta làm một động tác cắt cổ, trên mặt cũng hiện ra sát khí nồng đậm, Tần Ngôn nhàn nhạt nhếch miệng, bị anh ta làm cho tức cười.

"Nếu đã rõ ràng cũng không cần dùng thủ đoạn như thế nữa, hơn nữa cậu ta cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là một người bình thường."

Tần Ngôn dừng một chút, che miệng ngáp một cái, cảm thấy hơi mệt mỏi, cô nói ngủ ngon với Mục Thất sau đó lên lầu đi ngủ. Nhưng cô ngủ rất không an ổn, trong mộng cái tên Phạm Thanh ghê tởm kia vẫn không buông tha cô, vẫn chạy đuổi theo cô.

Một buổi sáng tinh mơ, cô chỉ vào hai mắt gấu mèo, mặt mũi trắng bệch, dọa Phong Thần sợ hết hồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK