Mục lục
Bà xã trẻ xã hội đen
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu đau muốn nứt ra, cổ họng giống như lửa đốt, người nằm trên giường lẩm bẩm một tiếng, yếu ớt mở mắt ra. Ánh mặt trời chói mắt che kín cả gian phòng, đưa tay sờ sờ, trên đầu quấn băng gạc thật dầy, một vài ký ức lẻ tẻ thoáng qua trong đầu, dần dần chắp vá lại.

Cô hình như vấp ngã, sau đó đầu đụng phải chỗ nào đó... Hai mắt mê mang nhìn xung quanh, không có ai ở đây.

"Đã tỉnh rồi hả? Cô dám chơi điên khùng chút nữa không? !"

Phong Thần bưng đĩa, mặt lạnh lẽo, mặt của Tần Mặc cũng lạnh xuống, "Dĩ nhiên dám!"

"Cô lặp lại lần nữa!"

Phong Thần đem đĩa hung hăng để ở một bên, cháo trong mâm vẩy ra một chút, lắc lư trong chén.

Tần Mặc vén chăn, nhảy lên, đứng ở trên giường mắt từ trên cao nhìn xuống Phong Thần, nói rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ, "Tôi đương nhiên có thể chơi điên khùng hơn chút nữa! Anh có muốn thử một chút hay không? !"

"Cô tạo phản hả!"

Lời của cô chọc giận Phong Thần, anh nắm lấy cánh tay Tần Mặc, lôi cô xuống giường. Cúi xuống nhìn đứa nhỏ chỉ đến ngực anh, lại nhìn chằm chằm băng gạc trên đầu cô mấy giây, cuối cùng ấn cô ngồi ở bên giường.

"Cô không thể an phận một chút, hả? Lần này đụng bị thương ở đầu, lần sau muốn thế nào? Không cho phép ở cùng một chỗ với Bùi Thiểu Y nữa, nghe không!"

Anh nghiêm nghị răn dạy khiển trách, sự không vui nồng đậm lan tràn ở trong giọng nói, sáng nay lúc rạng sáng, thấy cô bị Tư Đồ Kiều ôm vào nhà, trong lòng anh khiếp sợ đến mức nào! Lại nhìn thấy cô bị thương, trong lòng anh hốt hoảng biết bao, cô chế giễu, không tự kiểm điểm, ngược lại càng tệ hại hơn, lại dám cùng anh tranh luận!

"Dựa vào cái gì! Tôi thích ở cùng một chỗ với cậu ấy, tôi thích cậu ấy!"

Tần Mặc đương nhiên sẽ không thần phục sự bá đạo của Phong Thần, ngược lại, Phong Thần càng ngăn cản cô và Bùi Thiểu Y lui tới, thì cô càng muốn làm trái ý của anh!

Anh nheo hai mắt nguy hiểm lại, tóc rơi trên trán che giấu ảm đạm trong đó, xương cốt rõ ràng lặng lẽ khép lại, "Cô mới bao nhiêu tuổi, biết cái gì là thích?"

"Tôi thích cậu ấy, không cần có lý do !"

Cô đứng thẳng người, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Phong Thần, trước đây cho dù có bất mãn, cô cũng sẽ không mất khống chế như thế, trong đôi mắt phát ra đốm lửa nhỏ kia, tránh sự khó chịu của Phong Thần.

Đây là lần đầu tiên cô vì người thứ ba, cãi nhau với anh, anh đột nhiên cảm thấy cô bé trước mắt càng lúc càng xa anh, dần dần nhảy vào trong ngực một người khác.

Phong Thần giơ tay lên, tròng mắt Tần Mặc chợt lóe, hất cằm lên, "Loảng xoảng boong boong" một tiếng vang thật lớn, đĩa bưng lên bị anh vô tình gạy vỡ. Hạt gạo màu trắng rơi lả tả trên thảm lông, trắng hồng xen lẫn, nước canh thấm ướt tấm thảm, để lại một bãi ấn ký.

Sắc mặt của anh cực kỳ khó coi, có cỗ kích động, muốn kéo Tần Mặc thật chặt vào trong ngực, hận không thể bóp vỡ xương cốt của cô, bỏ vào trong thân thể của mình.

Trên tay bị phỏng đỏ một mảnh, nhưng anh hình như không cảm giác được, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tần Mặc, một hồi lâu sau, anh không nói một câu rời đi.

Từ sau cái ngày đó, Bùi Thiểu Y thành một thành viên trong danh sách đen của Phong Thần, không chỉ không thể vào nhà, hơn nữa ngay cả điện thoại cũng bị bỏ đi. Điện thoại của Tần Mặc bị mất, cô không cách nào liên lạc với bất kỳ ai.

Ngay cả Kim Na Na, cũng bị Phong Thần nói ngắn gọn vài câu ngăn cản rồi trở về, Tần Mặc bị cô lập, người bên ngoài không vào được, cô cũng không được ra.

Tần Mặc càng ngày càng luống cuống, thỉnh thoảng sẽ phá hư đồ bên trong nhà, đối với việc này, Phong Thần cũng không nhăn mày lấy một cái, thông qua Internet chỉ thị ban bố đến công ty, mình ở lại trong nhà, trông chừng cô.

Một tuần, hai người tiếp tục chiến tranh lạnh, ngoài nhà ánh mặt trời chiếu cao rực rỡ, bên trong nhà lại là băng dày ba thước. Tư Đồ Kiều vừa vào nhà, rõ ràng cảm thấy một cỗ âm lãnh, từ từ thấm vào đến xương tủy.

"Thần, máy điều hòa nhiệt độ của nhà cậu mở hết mức a!"

Tư Đồ Kiều trêu ghẹo nói, trong nháy mắt liền thấy Tần Mặc lạnh lùng nhìn anh ta, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, cũng may cô ở lại một lúc liền lên lầu, anh ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Có chuyện gì sao?"

"Cậu một mực không đến công ty, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, tới xem một chút, thuận đường mang cho cậu chút tin tức..."

Ánh mắt Tư Đồ Kiều khẽ liếc mắt vè phía trên lầu, Phong Thần đứng dậy, hai người đi tới thư phòng.

"Quản qia của Lam Bang Lam Thiệu Đường cùng cha của Tần Mặc Tần Thọ Diệp, hai năm gần đây đều âm thầm so tài, thế lực hai bên ngang nhau, cho nên khoảng thời gian Tần Mặc mất tích ở Hawaii đó, rất có thể là Lam Thiệu Đường sai khiến, dùng để kiềm chế Tần Thọ Diệp ."

Phong Thần lười biếng lật xem tài liệu trong tay, chân mày hơi chau lại không dễ dàng phát giác, Tần Mặc... Thật đúng là quả bom hẹn giờ.

Nội bộ của Lam Bang phân chia thành hai phái, mặc dù còn chưa bày ra trên bàn, nhưng sóng gió về phương hướng, lại đánh mãnh liệt. Khắp nơi đều đang đợi thời cơ, kết cục của trận long tranh hổ đấu này, trong tương lai, có thể sẽ đem Lam Bang tẩy bài một lần nữa.

Tần Thọ Diệp tại sao đột nhiên lại làm khó dễ Lam Thiệu Đường?

Lam Bang mới đầu chính là do hai người cùng nhau dốc sức làm ra, ở trong khu vực nước Mĩ cũng có thế lực nhất định, thế lực năm đó rất mạnh, thế như chẻ tre, không thể địch nổi.

Hai người có thể nói là anh em đồng cam cộng khổ, nhưng hôm nay, Tần Thọ Diệp lại có ý niệm muốn đoạt quyền, chẳng lẽ thật sự là có thể cùng chung hoạn nạn, không thể cùng chung phú quý?

Vào lúc này, quản gia vội vội vàng vàng đẩy cửa vào, "Thiếu gia, tiểu thư cô ấy... Cô ấy khóa mình trong phòng, đập đồ..."

Phong Thần bỗng đứng lên, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Tư Đồ Kiều, giống như gió thần phong quét đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK