Cô rất muốn cạy đầu óc của Kim Na Na ra nhìn một chút, bên trong có phải là bột nhão không? Hay là, da mặt của cô ấy đã dày đến mức, có thể sánh ngang với bánh xe rồi đó?
Cùng nhau ăn cơm còn chưa tính, cô ấy lại còn đánh giá cái này, phê bình cái kia, mở miệng liến thoắng không ngừng, Tần Mặc nghi ngờ, Kim Na Na không nuốt sao?
Ngày thứ nhất cũng coi như xong, ai biết ngày thứ hai ngày thứ ba ngày thứ tư...... Suốt một tuần lễ, Kim Na Na đều mặt dày chiếm nửa bàn ăn của cô.
Mỗi lần Tần Mặc đều cho cô sắc mặt tốt, nhưng Kim Na Na lại như không nhìn ra, vẫn như cũ làm theo ý của mình.
Lúc nao cũng phải lén lút chạy về ký túc xá, Tần Mặc chưa bao giờ thảm hại như vậy, từ trước đến giờ chỉ có cô đuổi người ta chạy, làm sao nghĩ đến, có một ngày đối mặt với một người bình thường không có công phu quyền cước lại phải chạy trốn?
"Này! Tần tiểu Mặc! Cậu lại dám chạy trốn tôi!"
Ngay lúc Tần Mặc may mắn mình không cần nghe Kim Na Na lảm nhảm nữa, thì âm thanh ám ảnh này lại xuất hiện, ngay lập tức cô chạy trốn không quay đầu lại. Không thể nào chạy đến cổng trường, cô cũng không muốn bị bám theo đến nhà Phong Thần.
Kim Na Na vừa thấy Tần Mặc chạy, cũng nhanh chóng chạy theo, nhưng lại bị Lan ngăn lại. Cô chỉ nhìn thấy bóng dáng Tần Mặc càng ngày càng xa, cho đến khi trở thành một điểm đen nhỏ, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Cảnh vật chung quanh của trường trung học Roland có thể cùng so sánh với công viên, nếu xây thêm một vài cơ sở vui chơi giải trí nữa, nhất định sẽ khiến mọi người cho rằng là khu vui chơi. Chạy qua một cái cầu nhỏ trên hồ nước, Tần Mặc không thấy có người đuổi theo, mới từ từ dừng bước chân lại.
Gió nhẹ thổi qua, cây Dương Liễu bên hồ nhỏ đung đưa theo gió, đã gần đến chiều, gió nhẹ, tiếng chim hót líu lo vui vẻ truyền vào tai, một khung cảnh an bình.
Phía trước có một khu rừng nhỏ, Tần Mặc nghĩ, Kim Na Na nhất định đang ở trong trường học tìm cô, tìm không ra cũng sẽ ở cổng chặn cô, không bằng ở trong khu rừng nhỏ này nán lại một lát.
Những cây cỏ nhỏ phát ra âm thanh "sột soạt", ở trong khung cảnh yên tĩnh lại càng rõ ràng, ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua những kẽ lá chiếu xuống mặt đất, khó có thể có giây phút yên tĩnh.
Tần Mặc dựa vào một gốc cây nhỏ ngồi xuống, ôm lấy mái tóc ngắn, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân nhốn nháo truyền vào tai, cô mở mắt ra, trong lòng đoán chừng có khoảng mười người. Đứng lên, một đám thiếu niên đã đi tới trước mặt, cười đùa mắng chửi, mỗi người đều không phải là người lương thiện.
Ở sau lưng bọn họ, còn áp giải một người, bị đám người ngăn trở, không thấy rõ tướng mạo.
"Chưa từng nhìn thấy cô, là người mới đến?"
Một ánh mắt của thiếu niên cầm đầu, mấy người ở sau lưng vây Tần Mặc lại, tóc trên trán rơi xuống chặn lại ánh mắt lạnh như băng của cô, bên trên vành tai lóe lên điểm sáng khiêm tốn mà lạnh lẽo.
Co thể của cô gầy yếu, dường như chỉ cần chạm nhẹ một cái liền sẽ ngã xuống, sự trầm mặc của cô khiến một đám nam sinh cảm thấy là cô đang sợ.
"Cô mới chuyển đến sao? Sau này cô đi theo tôi là tốt rồi, học trưởng sẽ bảo kê cô......"
Mộ cánh tay khoác lên vai của Tần Mặc, thân thể cô cứng đờ, gần như là phản xạ có điều kiện, một tay bóp chặt cổ tay của đối phương, một tay nắm cổ áo của hắn ta, chân thon dài chợt đảo qua, liền đá văng người đàn ông thân hình cao hơn mình hai cái đầu ra ngoài.
Toàn bộ quá trình không có động tác dư thừa, chỉ có cho đối phương một cú đánh trí mạng tàn nhẫn và quyết đoán, nam sinh kia bị Tần Mặc đá ra cách xa hơn một mét, nằm trên mặt đất nửa ngày mới giật giật.
Thật may khoảng không gian này là cỏ xanh, phía dưới cũng là lớp đất trồng tơi xốp, nếu không cú ngã này, cằm của nam sinh kia chỉ sợ cũng trật khớp.
"Cô, cô dám đánh tôi! Hôm nay nếu tôi không dạy dỗ cô, thì tôi không gọi là Thiệu Tư Liễm!"
Mấy nam sinh vây quanh Tần Mặc vào lúc Thiệu Tư Liễm gầm rống tức giận mới kịp phản ứng, cũng chẳng quan tâm đến nam sinh bị bắt, vừa có ý thức đánh về phía Tần Mặc.
Thiếu niên bị quăng xuống mở trừng hai mắt, cũng không vội chạy thoát thân, ngược lại dựa vào một thân cây, hào hứng bừng bừng nhìn Tần Mặc một mình đấu với một đám nam sinh. Vừa nhìn vừa ở một bên trầm trồ khen ngợi, trong tay còn kém có môt túi hạt dưa để cắn.
Tần Mặc đánh nổ đom đóm mắt một tên xông lên, nhấc chân đạp một cái làm người ta gục xuống, mỗi chiêu đều không lưu tình, qua lại chốc lát, một đám nam sinh đều nhũn như con chi chi té xuống đất, kêu rên không dứt.
"Không ngờ cô có thể đánh như vậy! Tôi tên là Thiệu Tư Mộ, kết bạn, như thế nào?"
Tần Mặc nhìn lướt qua tay đưa ra của Thiệu Tư Mộ, ngẩng đầu nhìn một chút, thời gian không còn sớm. Cô nhắm mắt làm ngơ Thiệu Tư Mộ, trực tiếp lướt qua cậu ta, đi ra ngoài.
Thiệu Tư Mộ cũng không để ý, cười ha ha với Thiệu Tư Liễm ngã xuống đất không dậy nổi nói, "Anh trai tốt của em, hôm nay anh vậy mà bị té nhào rồi."
"Mày, mày, đồ con hoang này! Bớt đắc ý đi!"
Mặt của Thiệu Tư Mộ bị đánh hoàn toàn thay đổi, nơi bị Tần Mặc đá trúng cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, tạm thời không thể làm gì Thiệu Tư Mộ, chỉ có thể căm hận mắng.
Trong mắt Thiệu Tư Mộ lóe lên sự hung ác nham hiểm, nhưng rất nhanh liền biến mất, vẻ mặt của cậu ta đột nhiên biến đổi, "Anh trai, em dẫn anh đi tìm bác sĩ trong trường, anh chịu đựng a!"
Nói xong, liền kéo Thiệu Tư Liễm trên mặt đất lên, cố ý đụng vào chỗ bị thương của hắn ta, sức lực lớn khiến Thiệu Tư Liễm gần như đau muốn ngất đi. Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán rơi xuống, trong miệng lại không mắng ra được một câu.