Phong Thần hình như quyết tâm phải thuần phục cô, lại còn dám chơi trò rời nhà trốn đi với anh! Nếu không phải là anh kịp thời phát hiện, tiểu nha đầu này thật đúng là bỏ chạy!
Nghĩ tới đây, Phong Thần liền bực mình, không phải là đánh vài cái vào mông thôi sao, muốn khiêu chiến với anh sao!
Tần Mặc đã thật lâu không nói chuyện với anh, ngay cả ngủ cũng không ngủ cùng nhau,cô ôm gấu bông chạy đến phòng khách ngủ. Nhất thời, lại khiến Phong Thần không quen cho lắm, trong đầu trống rỗng.
Nhưng đây không phải là chủ yếu nhất, trọng điểm là, hai ngày trước trời mưa sét đánh, anh nghĩ tiểu nha đầu kia sẽ đến tìm kiếm sự che chở từ anh! Không ngờ, không ngờ tiểu nha đầu kia cư nhiên tự giam mình ở trong tủ quần áo, chết cũng không chịu đi tìm anh.
Vẫn là anh cứng rắn kéo ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, giống như là quét một lớp sơn, trắng xanh trắng xanh.
Hai người cứ giằng co như vậy, Tần Mặc bướng bỉnh, hơn nữa cố ý xa lánh Phong Thần, khiến trong lòng anh rất không thoải mái.
Dù là sủng vật, nuôi vài ngày cũng có tình cảm, huống chi là con người! Từ lúc mới bắt đầu nhìn đối phương không vừa mắt, càng về sau "Tình cảm của cha và con gái" được xây dựng... Được rồi, tình cảm của cha và con gái là chính bản thân anh nghĩ như vậy, Tần đại tiểu thư người ta cũng chưa từng thừa nhận, mặc dù cô đã từng lệ thuộc vào anh.
Trong nhà buồn bực một thời gian, mỗi người làm việc đều rất cẩn thận, chỉ sợ chạm đến dây thần kinh phát nổ.
Tần Mặc ngồi ở trong sân, Phong Thần nhìn từ cửa sổ xuống, đúng lúc nhìn thấy cô khép hờ mắt, dáng vẻ rầu rĩ không vui. Mặc dù vẫn là vẻ mặt kia, nhưng Phong Thần cảm giác được, trong lòng cô không vui.
"Phong tiên sinh, thuận tiện nói chuyện vài câu được không?"
Lan xuất hiện cửa thư phòng, Phong Thần dời tầm mắt, gật đầu một cái, anh cũng nhức đầu nên phá vỡ cái cục diện bế tắc này như thế nào. Cái tiểu nha đầu này tính khí thật xấu, hư hỏng hơn cả khi anh còn trẻ tuổi.
"Phong tiên sinh định nhốt tiểu thư đến khi nào?"
"Đến ngày nào cô ấy chịu nói xin lỗi nhận sai!"
Lan khẽ cười, "Phong tiên sinh, mặc dù ngài là người giám hộ của tiểu thư, nhưng không có quyền giam cầm tự do của cô ấy."
"Chính bởi vì tôi là người giám hộ cô ấy, cho nên tôi có trách nhiệm giáo dục cô ấy thật tốt, cậu không nên nhúng tay vào thì tốt hơn."
Phong Thần biết Lan vẫn luôn bảo vệ Tần Mặc, đến nông nỗi không hề có nguyên tắc, cho nên chuyện này, anh không thể nào nhượng bộ.
"Phong tiên sinh, anh có biết, tiểu thư thật ra là đang sợ không?"
Tròng mắt Lan thâm trầm, Phong Thần không rõ chân tướng nhìn anh ta, "Kể từ sau khi phu nhân mất, tiểu thư cũng không thân cận với bất luận kẻ nào, cố ý xa lánh mọi người, mấy năm qua, tôi gần như chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy cười. Thứ cho tôi nói thẳng, chỉ có dùng trái tim thổ lộ tình cảm, tiểu thư mới có thể chân chính tiếp nhận anh."
Trái tim Tần Mặc rất nhạy cảm, Phong Thần chăm sóc cô, khiến cô nảy sinh tình cảm với anh, thứ tình cảm này, giống như là sự ý lại vào cha, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.
Thứ tình cảm này khiến Tần Mặc mê muội, nhưng càng về sau, càng làm cô cảm thấy lo lắng.
Bụng đau ngâm ngẩm, cô đứng dậy, lại thấy Phong Thần đi về phía bên này, mặt liền biến sắc, lập tức quay đầu rời đi.
"Thế nào thấy tôi lại rời đi?"
Phong Thần nhanh chóng ngăn ở trước mặt Tần Mặc, cô cúi đầu, không thấy rõ nét mặt của cô, cho rằng cô vẫn còn đang giận mình, giọng điệu dịu lại.
"Dáng dấp diện mạo của tôi đáng ghét, hay là dữ tợn không chịu nổi? Làm cô chán ghét như vậy?"
Tần Mặc cảm thấy bụng càng ngày càng đau, căn bản là không có ý định chào hỏi anh, chỉ muốn trở về phòng nằm.
Nhưng Phong Thần làm thế nào cũng không thả cô, phát huy trọn vẹn tinh hoa mặt dày mày dạn, quấn cô không thả, "Náo loạn lâu như vậy rất kỳ cục, cô cũng nên bớt giận, nếu chưa hả giận, cô dứt khoát đánh tôi mấy cái là được!"
Anh nắm lấy tay của cô, lại phát hiện tay của cô lạnh lẽo, đang trong tháng nóng nhất của mùa hè, mà nhiệt độ của thấp dọa người.
"Sao vậy?"
Phong Thần nắm bả vai của cô, ép buộc cô ngẩng đầu lên, trên gương mặt tinh xảo kia, tràn đầy đau đớn, ngay cả môi cũng tái đi.
"Đau bụng..."
Nghe lời nói ân cần của anh, Tần Mặc đột nhiên cảm thấy mây đen đè nén trong trái tim rất lâu rốt cuộc tản đi, Phong Thần liền bế cô lên, "Làm sao cô không nói sớm!"
"Chuyện này sao có thể nói cho anh!"
Tần Mặc chịu đựng đau đớn, vẫn mạnh miệng với Phong Thần, chỉ là lần này Phong Thần không so đo với cô, đoán chừng biết tiểu cô nương mỗi tháng đều đặn đến thăm cô, bảo mấy nữ giúp việc chuẩn bị cho cô nước đường đỏ.
Con người lúc yếu ớt, sẽ đặc biệt lệ thuộc vào người khác, huống chi là nha đầu còn chưa trưởng thành?
Phong Thần xoa bụng cho cô, Tần Mặc cũng không phản kháng, người chóng mặt, liền muốn ngủ.
Thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô, Phong Thần liên tưởng đến con mèo nhỏ bốc đồng, mặc kệ chủ nhân quản giáo thế nào, mèo nhỏ vẫn như cũ làm theo ý mình, cho đến lúc ở bên ngoài bị thương, chịu uất ức, mới để chủ nhân gãi đầu, tìm kiếm một chút an ủi.
Lúc Tần Mặc mơ mơ màng màng, cảm giác tay trên bụng dời đi, cô bất mãn đưa tay ra bắt, "Chớ đi..."
"Ở lại với cô, ngủ đi!"
Tay nhỏ bé dạ mềm mại mang theo vết chai mỏng, là kết quả của việc cầm súng nhiều năm, anh đau lòng đảo qua mấy vết chai kia, vẻ mặt không tự chủ buông lỏng.
Sau khi lấy được đáp án, Tần Mặc còn không chịu buông anh ra tay, lẩm bẩm trong miệng, "Ba tôi... Cũng chưa từng đánh mông tôi đấy..."
Phong Thần bật cười, lặng lẽ ở nằm xuống bên cạnh cô, xoa bụng cho cô.
Mùi hương quen thuộc vừa tựa vào gần, Tần Mặc xuất phát từ bản năng nhích đến gần, Phong Thần tự giác để cho cô nằm ở trên cánh tay mình, mặc dù vậy sẽ làm cho cánh tay anh tê dại.
"Tiểu nha đầu, cô cũng thật biết giày vò người a!"
Chỉ có khi cô ngủ, mới có thể đặt xuống sự lạnh lẽo, Phong Thần vẫn cảm thấy, Tần Mặc ở cái tuổi này không nên như vậy, nhưng có một người cha xã hội đen, sao lại có thể dễ dàng đi tin tưởng người khác chứ? Chớ nói chi là thật lòng!
Lần đầu tiên, anh có suy nghĩ muốn chiếu cố suy nghĩ của cô, chỉ cần cô ở bên cạnh anh một ngày, anh sẽ để tâm chăm sóc cô.