Mục lục
Bà xã trẻ xã hội đen
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đôi mắt xinh đẹp càng phóng điện, lúc đầu ở trong cửa hàng chỉ lo gây gổ với Tần Ngôn, cũng không có chú ý tới người đàn ông bên cạnh. Hơn nữa, chẳng biết lúc nào hai mắt của Phong Thần đã tốt rồi, cô tự nhiên không có hứng thú gì với một người mù.
Nhưng bây giờ thì khác, vẻ ngoài Phong Thần xuất sắc, rất dễ dàng lấy được sự chú ý của cô, người đàn ông này không chỉ có bản lãnh, còn có vẻ bề ngoài. Quan trọng hơn là, vị hôn thê bên cạnh anh ta, còn đắc tội cô!
"Triệu tiểu thư khen sai rồi!"
Phong Thần chán ghét thu hồi cánh tay của mình, giống như Triệu Lâm là một vi khuẩn gây bệnh, không cho Triệu Lâm mặt mũi, làm vẻ mặt của cô ta lập tức khó coi.
"Sao hai người lại đến?"
Tề Úc Diệu và Triệu Ngọc Kỳ đi tới trước mặt hai người, Tề Úc Diệu không để lại dấu vết gạt Triệu Lâm ra khỏi phạm vi, Triệu Lâm đột ngột bị gạt ra khỏi vòng mấy người, bên cạnh lập tức truyền đến tiếng cười trộm của mấy người phụ nữ.
Còn chưa có người đàn ông nào coi thường sự tồn tại của cô như vậy!
"Ngọc Kỳ, đi với tôi chào hỏi khách nhân!"
Cô cười lạnh kéo cánh tay của Triệu Ngọc Kỳ, nhưng còn chưa rời đi, Tề Úc Diệu đã kéo tay Triệu Ngọc Kỳ trở lại."Thật xin lỗi, tôi muốn dẫn Ngọc Kỳ khai vũ (nhảy mở màn), cô ấy không thể rời khỏi tôi!"
"Cái gì!"
Từ trước nay khai vũ đều là Triệu Lâm cô, lúc nào thì đến lượt tiện chủng này rồi!
Trong lòng Triệu Lâm thầm mắng, bị đóng cửa nhà làm mất mặt, bây giờ loại con hoang này cũng dám giẫm ở trên đầu cô.
Nhận ra oán hận trong lòng Triệu Lâm, Triệu Ngọc Kỳ sợ hãi trốn sau lưng Tề Úc Diệu, đôi mắt mang theo nước mắt, làm cho người ta rất dễ dàng cảm thấy muốn yêu thương cô.
"Triệu Lâm, không phải em gái mình cũng ghen chứ?"
Cô gái kết thù với Triệu Lâm ung dung bước vào, lộ ra ánh mắt xem kịch vui, cô cũng là một trong nhiều người "bị người hại", hận không thể thấy Triệu Lâm ngã bầm dập mặt mũi.
"Trông nom nhiều như vậy, quản tốt người đàn ông của mình đi!"
Triệu Lâm không cách nào duy trì nụ cười giả dối trên mặt nữa, nặng nề "Hừ" một tiếng, hất tay đi.
Kịch hay kết thúc, đám đông bắt đầu tản ra, tiếng nhạc dễ nghe của ban nhạc diễn tấu vang vọng trong không gian, lọt vào tai mọi người, ánh đèn từ từ tối lại.

Tề Úc Diệu và Triệu Ngọc Kỳ bắt đầu khiêu vũ như đã nói, Triệu Ngọc Kỳ là con gái của Triệu Nghị, là chủ nhà, cô khiêu vũ mở màn cũng không có gì là lạ. Nhưng việc này làm cho Triệu Lâm cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

"Đây chẳng phải là tiểu thiếu gia nhà họ Tề sao? Hai người này nhìn thật xứng đôi."

"Chẳng lẽ cô muốn nhìn thấy anh ta khiêu vũ với Triệu Lâm à? Ha ha..."

"Cũng đúng... Loại phụ nữ này có thể vui đùa một chút, chứ ai lại lấy về nhà chứ, ha..."

Lời bàn tán xung quanh làm cho Triệu Lâm cảm thấy không tự nhiên, ánh mắt ác độc của cô ta nhìn về phía hai người trên sàn nhảy, cho dù không cam tâm, cô ta cũng không thể thay đổi được tình hình hiện tại.

Một khúc nhạc kết thúc, mọi người còn đang vỗ tay không dứt thì Tề Úc Diệu và Triệu Ngọc Kỳ đã đi về phía lối ra.

Trong tiếng chúc tụng không ngớt, Triệu Nghị vui vẻ cắt bánh ngọt, còn Tề Úc Nhận thì mang vẻ mặt bí ẩn đứng bên cạnh ông ta, không biết trong thời gian ngắn hai người này đã đạt được thỏa thuận gì.

"Tối nay tôi rất vui, đồng thời cũng muốn nhân cơ hội này tuyên bố với mọi người một tin vui!"

Triệu Nghị nhìn vẻ mặt mong chờ của mọi người một lượt, rồi nhìn về phía Triệu Ngọc Kỳ, trên mặt nở nụ cười: "Ngọc Kỳ, lên đây."

Ông ta dùng sức cầm chặt lấy cổ tay của Triệu Ngọc Kỳ, khiến cô nhanh chóng có dự cảm xấu. Nhìn ánh mắt chăm chú của mọi người phía dưới, đột nhiên cô muốn tránh né, nhưng lực tay của Triệu Nghị lại lớn hơn một chút, giống như mang theo ý cảnh cáo.

Mọi người dưới đài không chú ý tới hành động của hai cha con, chỉ một lòng chờ đợi tin vui của Triệu Nghị, cũng có không ít người có thể đoán được chút gì đó.

Phong Thần và Tần Ngôn đưa mắt nhìn nhau, trên sân khấu, Tề Úc Nhận vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên không lộ ra ý tứ gì.

"Tin vui này chính là, không lâu nữa đại thiếu gia nhà họ Tề - Tề Úc Nhận sẽ kết hôn với con gái út của tôi - Triệu Ngọc Kỳ. Nhưng do tuổi Ngọc Kỳ còn nhỏ, tôi cũng không nỡ gả con gái đi sớm như vậy, nên hai đứa sẽ đính hôn trước."

Triệu Nghị nói xong, dưới đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Triệu Ngọc Kỳ kinh ngạc nhìn Triệu Nghị: "Không... Ba, con không muốn..."

Tiếng của cô bị át bởi tiếng vỗ tay phía dưới, Triệu Nghị bóp mạnh tay cô một cái đau nhói, ánh mắt nhìn cô lạnh lùng rồi đặt tay cô vào trong tay Tề Úc Nhận.

Triệu Ngọc Kỳ rùng mình một cái, cơ thể nhỏ bé run lẩy bẩy, khi Tề Úc Nhận ôm lấy vai cô, cô kháng cự lại theo bản năng, nhưng lại bị anh ta mạnh mẽ khóa chặt trong lồng ngực.

Cô giống như một con chim nhỏ bị bẻ gãy cánh, vĩnh viễn nhốt vào trong lồng, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

"Thư giãn đi, nếu không cô và cậu ta đều đừng mơ được sống."

Triệu Ngọc Kỳ đau khổ nhắm mắt lại, cô nhìn về phía Tề Úc Diệu đang bị Phong Thần kéo lại, trong mắt anh tràn ngập không cam lòng. Nếu không phải bị Phong Thần ngăn cản, anh đã sớm lên đài dẫn người rời đi rồi!

Tề Úc Nhận nở nụ cười thản nhiên, cho dù là lúc nào, anh ta cũng sẽ đưa ra quyết định có lợi cho mình.
"Chúc mừng."

Phong Thần nhàn nhạt cười, Tề Úc Nhận gật đầu một cái, ánh mắt hai người đàn ông giao nhau, trong chốc lát cũng đủ truyền đạt chút tin tức.

Triệu Ngọc Kỳ như thể một bức tượng gỗ máy móc đi theo Tề Úc Nhận đón nhận những lời chúc tụng của mọi người xung quanh, cô hoàn toàn không thích Tề Úc Nhận, cũng không có tình cảm gì với anh ta!

Tại sao ba lại gả cô cho Tề Úc Nhận, rõ ràng ông ta biết người cô thích là Tề Úc Diệu, nhưng vẫn không chút lưu tình đẩy cô cho Tề Úc Nhận.

Bữa tiệc này kết thúc, ở trong mắt Tề Úc Nhận là hoàn mỹ, nhưng với Tề Úc Diệu lại là một sự khủng hoảng, anh rất muốn đưa Triệu Ngọc Kỳ cao chạy xa bay khỏi ác ma Tề Úc Nhận kia!

Triệu Ngọc Kỳ ngây ngốc trở về phòng, lúc này nước mắt mới lăn khỏi hốc mắt, cô ngã xuống giường, từng giọt nước mắt lớn trong suốt như thể trân châu thấm vào ga giường làm ướt cả một mảng.

"Khóc, cô mà cũng có tư cách khóc!"

Triệu Lâm nhịn một tối, đến khi toàn bộ khách khứa đã về hết mới phát tiết được, cô ta kéo cánh tay Triệu Ngọc Kỳ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc như hoa lê dưới mưa của cô thì lại càng ghen tỵ.

"Tối nay cô nổi bật như thế, sao hả? Gả cho người không thích, rất khổ sở ư?"

"Sao chị còn muốn chế giễu tôi? Tôi hoàn toàn không muốn như vậy..."

Triệu Ngọc Kỳ không hiểu, tại sao lúc nào Triệu Lâm cũng thích gây sự với cô, cô chỉ muốn sống an an ổn ổn, chưa từng muốn tranh giành cái gì với cô ta. Nhưng cô ta lại luôn công kích cô, khiến cô thương tích đầy mình mới thỏa lòng.

"Cả đời này cô cũng không được hạnh phúc. Nghe đây, đồ tiện nhân! Tề Úc Nhận là một tên ác ma, còn cô chính là vật tế cho hắn!"

Mắt cô ta hiện lên vẻ điên cuồng, nhìn thấy sự thấy vọng trong mắt Triệu Ngọc Kỳ mới khiến lòng cô ta thỏa mãn hơn một chút. Mang theo ánh mắt giễu cợt, lắc lư vòng eo nhỏ đi ra khỏi phòng.

"Tôi không muốn lấy anh ta..."

Triệu Ngọc Kỳ lẩm bẩm, Triệu Lâm nói đúng, Tề Úc Nhận là một tên ác ma, nhưng cô không muốn làm vật tế cho ác ma. Cô đóng cửa phòng lại, lấy đồ Tần Ngôn đưa cho cô từ trong ngăn kéo ra, vẻ mặt đầy dứt khoát.

Lúc đầu cô còn có chút do dự, nhưng hôm nay hành động của Triệu Nghị đã không để cho cô có đường lui nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK