Ông không áy náy chút nào, ngược lại bởi vì sắp đạt được mục đích mà lộ vẻ vô cùng đắc ý, ông phất phất tay, lập tức có hai người đàn ông vạm vỡ kéo Tần Ngôn lên, không thấy có chút thương hương tiếc ngọc nào.
Bị thô lỗ đẩy về phòng tối nhỏ, Tần Ngôn ngồi ở trên tấm ván gỗ, trong đầu quay về cảnh tượng vừa rồi.
Người của đối phương có hơn mười người, mặc dù số người không nhiều lắm, nhưng súng ống cũng là hỏa lực rất mạnh, hơn nữa nhìn ra được, những người đó đều là nhân viên được huấn luyện nghiêm chỉnh, rất giống bộ đội đặc chủng của quốc gia.
Muốn chạy khỏi từ trong tay những người đó, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Cô hơi chán nản, càng đáng hận chính là, căn phòng này không thông gió, cô buồn bực không có cách nào bình ổn tâm trạng lại.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với bên kia, bên này Tần Thọ Diệp rơi vào im lặng, ý của lão già kia rất rõ ràng, nếu như bọn họ dám giở trò bịp bợm, vậy tình hình của Tần Ngôn sẽ rất nguy hiểm.
"Nếu như lão già kia dám động vào Ngôn Ngôn, tôi nhất định sẽ băm ông ta thành thịt vụn!"
Phong Thần nhìn màn hình đã tối đen, tay căng thẳng nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay cũng hơi nhô lên. Anh cũng không nỡ xuống nặng tay với Tần Ngôn, những tên đó lại dám đẩy cô trên mặt đất, nếu không phải đã rèn luyện nhiều năm như vậy, anh đã sớm thiếu kiên nhẫn muốn chém người!
Chỉ là trên người Tần Ngôn không có vết thương nào, cũng làm anh thả lỏng tâm tình, nhưng làm anh lo lắng, đối phương có hành hạ cô không.
"Đến lúc đó các người đừng đi theo!"
Tần Thọ Diệp nóng lòng con gái rượu, vết thương đạn bắn trên người còn chưa khỏi hẳn, đã dặn dò cấp dưới bên người đi chuẩn bị.
"Không được, như vậy quá nguy hiểm, Ngôn Ngôn cũng không muốn thấy ba vùi mình vào cảnh nguy hiểm."
Phong Thần lập tức phản đối, lão già kia vừa nhìn chính là một nhân vật hung ác, sau khi Tần Thọ Diệp đi, sao có thểndễ dàng thả Tần Ngôn như vậy chứ?
Mục tiêu của ông là hai người Tần Thọ Diệp và Tần Ngôn!
"Phong Thần, ông ta..."
"Con sẽ sắp xếp, đến lúc đó, hai người đều sẽ bình yên vô sự trở về, tin tưởng con!"
Cách làm của đối phương đã khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của anh, ở địa bàn của anh động vào người của anh, còn đe dọa đến tính mạng của cô! Trong đôi mắt Phong Thần xuất hiện hai ngọn lửa, Tư Đồ Kiều bên cạnh cũng cảm nhận được sát khí của anh.
Kể từ khi anh đi lên chính đạo, Từ Đồ Kiều đã rất ít nhìn thấy một mặt này của Phong Thần, anh dám khẳng định, đối phương nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.
Ba ngày rất nhanh đã đến, một chiếc xe lẻ loi lao vùn vụt trên đường hoang vắng, Tần Thọ Diệp một thân một mình đến nơi đã giao hẹn.
"Ông đúng là đúng giờ."
Lão già xuất hiện ở trên đài cao, Tần Thọ Diệp nheo mắt lại, vết thương đạn bắn làm cho sắc mặt của ông rất khó coi: "Tôi đã đến rồi, con gái của tôi đâu?"
Lão già phất phất tay, Tần Ngôn bị trói lại bị treo ngược giữa không trung, hình như là cô hôn mê bất tỉnh, sợi tóc che nửa khuôn mặt lại, nhìn không rõ mặt của cô lắm.
Tần Thọ Diệp lập tức nói: "Ông mau thả con bé xuống!"
"Ha ha, Tần Thọ Diệp, ông đúng là quan tâm đứa con gái này, một khi đã như vậy, làm sao tôi lại có thể bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy chứ?!"
Lão già cười ha ha, trong mắt không ngừng lóe ra ánh sáng điên cuồng, ông đợi lâu như vậy, rốt cuộc đến lúc có thể trả thù rồi!
"Đừng cho là tôi không biết, chuyện năm đó ông cũng có phần tham gia!"
Mắt Tần Thọ Diệp sáng như đuốc, sáng rực nhìn lão già trên đài cao, Lam Thiệu Đường năm đó đã đạt được nhận thức chung với bọn họ, chỉ cần bọn họ giết ông, vậy mọi thứ của ông ở trong Lam Bang, đều sẽ chuyển đến tay bọn họ.
Chỉ là Lam Thiệu Đường không ngờ, ông cũng giữ lại một tay, mới có thể gặp nạn lớn mà không chết!
"Nói là lợi dụng các người, nếu không phải ông vì lợi ích làm mờ mắt, cũng sẽ không bị Lam Thiệu Đường tính kế, cuối cùng càng sẽ không bị ông ta đuổi giết!"
Mỗi chữ Tần Thọ Diệp đều nói vào tâm lý của lão già, vẻ mặt của ông có hơi khó coi, Lam Thiệu Đường đã từng hứa hẹn với ông, là món lợi kếch xù mê người như vậy, làm sao ông có thể không động lòng được cơ chứ?
Cũng bởi vì như vậy, ông làm cho gia tộc suy vong, còn con của ông đã hi sinh trong trận đuổi giết kia.
Lời của ông làm cho lão già lọt vào trong hồi ức trước kia, sắc mặt hơi trầm xuống, tay nắm lan can trước người hơi nắm chặt, bỗng nhiên, ông khẽ cười một tiếng.
"Các người làm tôi mất đi con trai, mất đi tất cả, hôm nay, cha con hai người cũng đừng mong còn sống đi ra ngoài!"
Ánh mắt lão già rét lạnh, tràn đầy ý muốn giết người, nhưng bàn tay ông còn chưa vung xuống, bên ngoài đã truyền đến âm thanh đánh nhau mãnh liệt. "Ông lại có thể..."
Tần Thọ Diệp nhanh chóng lấy súng ra, đánh về phía lão già, lập tức tình hình rơi vào hỗn loạn, Phong Thần sải bước vọt đến về phía bên này, sau lưng lại mang theo một đội ngũ tinh nhuệ.
Trên người Phong Thần mang theo sát khí nồng đậm, mắt thấy sắp bị đối phương bao vây, lão già đi đến trước sợi dây treo ngược Tần Ngôn, một tay ông cầm dao găm, vừa nhìn đám người Phong Thần ép sát từng bước.
"Tất cả dừng tay cho tôi, nếu không mạng của con nhóc này sẽ kết thúc!"
"Dừng tay!"
Phong Thần giơ tay lên, anh nheo mắt lại, nhìn người bị treo ngược giữa không trung: "Lão già chết tiệt, ông tốt nhất thả cô ấy xuống cho tôi, nếu không thì ông sẽ nhanh chóng biến thành tổ ong vò vẽ!"
Lão già hừ lạnh một tiếng: "Dù sao thì tôi cũng không muốn sống, có cô ta theo tôi làm bạn, vậy tôi cũng đáng!"
Tư Đồ Kiều đi đến bên người Phong Thần, trong lòng không khỏi nổi lên một chút lòng thương hại với lão già này, động vào Tần Ngôn, mạng già này của ông đã phải giao vào tay Diêm Vương.
Nhìn từ độ cao kia, nếu như Tần Ngôn rơi xuống, nhất định sẽ ngã chết.
"Có chút kỳ lạ, anh..."
Phong Thần nói mấy câu bên tai Tư Đồ Kiều, Tư Đồ Kiều lập tức im lặng rời đi: "Ông thả Ngôn Ngôn ra, tôi sẽ bỏ qua cho ông, như thế nào?"
Lão già khinh thường cười nói: "Hôm nay mạng của các người đều ở trên tay tôi, cậu lại có thể đe dọa tôi?"
"Ông là nói những quả bom kia sao?" Phong Thần nhìn thấy trên mặt lão già xuất hiện sự cứng ngắc ngắn ngủi, sự lạnh lẽo sắc bén trong mắt anh càng tăng lên: "Những quả bom kia đã thành phế liệu, ông đã không có đường lui."
Khi bọn họ bắt đầu đánh vào, Tư Đồ Kiều đã dẫn một đội ngũ khác đi giải quyết những quả bom kia, năng suất làm việc cũng không tệ lắm.
Trên mặt lão già đã sớm không cười nổi: "Các người nhặt xác cho cô ta đi!"
Nói xong, dao găm trên tay hung hăng cắt dây thừng một cái, con ngươi của Phong Thần co lại, không để ý tới súng của đối phương chỉ về phía mình, vượt qua vài thứ ôm người rơi xuống vào trong ngực.
Mấy tiếng "thịch thịch thịch", Phong Thần ôm người lộn mấy vòng trên mặt đất, bỗng nhiên anh cảm giác được một chút không hợp lý.
"Thần, cẩn thận!" Báo lỗi chương Bình luận