Phương Nguyệt Thanh còn muốn mắng cô thêm vài câu nữa thì đột nhiên Lăng Quốc Chiến giữ lấy bà ta. và nói: “Được rồi, người đàn ông đó chắc chắn cũng mới ở tù ra! Trong tù thì dạng người nào mà không có, ai biết được người đàn ông đó ngồi tù vì vi phạm chuyện gì?
Phương Nguyệt Thanh nghe thấy những lời đó, phải mất một lúc bà ta mới ngượng ngập nói: “Vậy cứ thế quên chuyện này đi?”.
Lăng Quốc Chiến do dự một chút rồi nói: “Chúng ta thử suy nghĩ đi, nếu sau này phó đạo diễn Hà thực sự truy cứu đến Lạc Giao thì nghĩ cách tính sau.” Bây giờ ông ta không có gan đi vào thách thức người đàn ông kia.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Lăng Lạc Giao ở một bên cau mày, người đàn ông vừa rồi, thật sự đã ngồi tù sao? Mặc dù ánh mắt của người đàn ông kia bị tóc mái che, không thể nhìn thấy rõ, nhưng cô ta vẫn có thể nhìn ra được mặt mũi của người kia không tệ.
Đặc biệt có một điều không thể giải thích được là cô ta còn cảm thấy bóng dáng của người đàn ông này có chút quen thuộc, như thể cô ta đã nhìn thấy ở đâu đó.
Hay người đàn ông này cũng là người trong giới showbiz?
Trong căn phòng cho thuê, Lăng Y Mộc nhìn Dịch Quân Phi và nói: “Cảm ơn” Nếu Bình Quân không quay lại thì có lẽ vừa rồi cô đã bị bố đánh.
“Tôi giúp chị, có cái gì mà phải cảm ơn, đúng không?” Anh nói, ánh mắt dừng trên mắt cá chân của cô: “Vết thương của chị còn chưa lành, để tôi bôi dầu hoa hồng cho chị”
Anh nói xong, lấy dầu hoa hồng ra, thoa một ít lên mắt cá chân của cô, sau đó giúp cô ấn mắt cá chân.
Bầu không khí có chút trầm mặc, Lăng Y Mộc khẽ cắn môi: “Cậu không hỏi tôi, vừa rồi ba người đó tới tìm tôi làm gì sao?”.
“Chị không nói, tôi sẽ không hỏi” Anh nói.
“Thực ra cũng không có gì tốt để nói cả. Bọn họ là bố, mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ của tôi.” Lăng Y Mộc nói: “Nhưng đối với tôi, cũng không có nhiều quan hệ lắm”. Do dự một lúc, cô lại nói: “Cái khác, cậu cũng không muốn hỏi sao?” Thật ra anh hẳn là đã nghe thấy cô trong tù ra khi bổ mắng cô trước mặt anh.
Lông mi của anh khẽ run lên, sau đó nhướng mắt nhìn cô: "Chị, chị hy vọng tôi hỏi cái gì?”
Đôi mắt đen láy dưới ánh đèn mờ ảo lộ ra vẻ tĩnh lặng lạ thường.
Lúc này, Lăng Y Mộc vẫn còn trong tâm trạng lo lắng ban đầu, nhưng đã từ từ bình tĩnh trở lại, hít một hơi thật sâu, cô nói: “Tôi đã ở tù ba năm, mới được thả cách đây không lâu. Tội danh trước đây là do say rượu lái xe gây chết người”
Nhiều người sẽ thay đổi thái độ khi nghe đến việc ngồi tù. Sau khi cô ra ngoài, mọi người xung quanh nhìn cô với ánh mắt dè chừng và cố tình giữ khoảng cách với cô nếu họ biết rằng cô đã từng ngồi tù.
Mà anh... cũng sẽ như vậy phải không? Vào lúc này, trong lòng cô lại ùa về cái cảm giác chờ bị xét xử trước tòa khi xưa.
“Thật sao?” Anh chỉ nhàn nhạt nói một câu rồi vẫn chăm chú xoa mắt cá chân của cô.
Cô có chút kinh ngạc chớp mắt, chỉ... thế này? “Cậu không ngại à?” “Tại sao tôi phải để ý?” Anh hỏi ngược lại: “Giống như chị đã nói, tôi gọi chị là chị, từ nay về sau, chị quan
tâm tôi, tôi cũng quan tâm đến chị. Về phần những chuyện khác, không có gì phải bận tâm”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Vì một câu nói này của anh mà trái tim cô tĩnh lặng trở lại, Lăng Y Mộc mỉm cười nhẹ nhõm: “Bình Quân, có thể được gặp cậu, tôi thật sự rất vui”
Chỉ là lúc này cô không để ý, một tia sáng xẹt qua trong mắt anh.
Vào ngày chủ nhật, Tân Hoa Nhiên cố tình đến ngôi nhà thuê của Lăng Y Mộc và nhìn thấy Dịch Quân Phi, nhưng cô ấy không cách nào liên hệ anh với người đàn ông vô gia cư mà cô bạn tốt của cô ấy mô tả.
Tuy rằng hiện tại người kia chỉ mặc quần dài áo bông bình thường cùng giày thể thao, cả người đều là hàng vỉa hè, nhưng người ta lại là một cái giá quần áo, mặc bộ đồ này trên người cũng không mang lại cho người khác cảm giác rẻ tiền.
Chiều cao hơn một mét tám mươi và khuôn mặt chuẩn ba chiều, mặc dù đôi mắt của anh gần như bị che bởi phần tóc mái dày, nhưng thỉnh thoảng nhìn thoáng qua đôi mắt dưới phần tóc mái lại rất ấn tượng.
ít nhất Tần Hoa Nhiên chưa từng gặp qua người đàn ông nào có đôi mắt hút hồn như vậy, quả thực còn đẹp hơn những ngôi sao thần tượng kia. Với nét mặt đẹp và cách phát âm tiếng phổ thông chuẩn, thậm chí thỉnh thoảng Tần Hoa Nhiên hỏi vài câu, đối phương đều có thể trả lời trôi chảy.
Đây được gọi là một kẻ lang thang?
Cô ấy kéo Lăng Y Mộc sang một bên và bí mật hỏi: “Cậu có chắc cậu ta thực sự là một kẻ lang thang, là loại người không có nơi để sống sao? Chỉ dựa vào ngoại hình của cậu ta, cậu ta có thể là một ngôi sao hoặc một người mẫu đấy”
“Không phải những người ưa nhìn đều thích hợp làm ngôi sao hay người mẫu” Lăng Y Mộc đáp.
Tần Hoa Nhiền ngẫm nghĩ lại cũng thấy đúng, phần cơm trong làng giải trí không phải dễ ăn gì: “Cậu nói mỗi ngày cậu đều ở cùng cậu ta, cậu có nảy ra suy nghĩ gì không?”
Lăng Y Mộc lắc đầu ngao ngán, không phải trước đây Hoa Nhiên còn lo lắng Bình Quân sẽ làm gì đó với cô sao, bây giờ có vẻ cô ấy lại lo lắng ngược lại, sợ cô sẽ làm gì với Bình Quân.
“Cậu ấy nhỏ hơn mình vài tháng. Mình chỉ xem cậu ấy như em trai thôi”
Tân Hoa Nhiên đi tới trước mặt Dịch Quân Phi: “Tôi phải nói những lời cảnh cáo trước, cậu có thể sống ở đây, nhưng cậu phải đảm bảo không được xằng bậy, không lừa gạt Y Mộc. Phải biết rằng Y Mộc ghét nhất là bị người khác lừa gạt. Nếu cậu là kẻ lừa đảo, tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt cậu”
“Hoa Nhiên, cậu nói gì vậy, Bình Quân sẽ không nói dối mình đâu” Lăng Y Mộc vội nói.
“Cậu mới quen biết cậu ta bao lâu chứ? Dù sao cũng phải nói rõ ràng trước. Này, Bình Quân, cậu có nghe rõ không?” Tân Hoa Nhiên quay qua nhìn Dịch Quân Phi.
Khóe môi anh nhếch lên: “Được, tôi hiểu rồi”
Rõ ràng vẻ mặt của đối phương lúc này là cười nhẹ, hơn nữa đối phương cũng không phản bác mà trả lời là đã hiểu.
Nhưng dường như trong lòng Tân Hoa Nhiên lại có một nỗi bất an khó giải thích được, giống như loại khí thế nhàn nhạt phát ra từ trên người đối phương khiến cô ấy giống như bị cảnh cáo ngược lại.
Chỉ là một kẻ lang thang, cô ấy suy nghĩ quá nhiều rồi, Tần Hoa Nhiên tự nhủ trong lòng. Lát sau, khi ra về, cô ấy vẫn ngầm dặn dò người bạn tốt của mình phải biết tự bảo vệ mình, đồng thời gọi điện cho cô ấy mỗi khi có chuyện.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Lăng Y Mộc nói với Dịch Quân Phi: “Đừng bận tâm về những lời vừa rồi của Hoa Nhiên, cô ấy chỉ đang lo lắng cho tôi thôi”
“Cô ấy là bạn của chị. Những gì cô ấy nói, tôi sẽ không để tâm” Dịch Quân Phi nói. Lời cảnh báo như vậy đối với anh thật buồn cười: “Quan hệ của chị với cô ấy tốt lắm sao?”
“Cậu có biết thế nào là cọng rơm cứu mạng không? Chính là lúc sắp chết đuối, dù có nắm thế nào cũng không nắm được cái gì, lúc này cuối cùng nắm được một cọng rơm. Cho dù cọng rơm này không thể giúp cậu thoát ra, nhưng sẽ cho cậu hy vọng, để cậu không đến mức phải tuyệt vọng” Cô thì thầm: “Đối với tôi, Hoa Nhiên chính là cọng rơm kia”