"Nhưng mà em cũng không thể tiêu tốn thanh xuân của mình để làm những việc như thế này chứ. Em như vậy, tương lai sao tìm được một người trong sạch!" Người như chị Từ, việc quan tâm nhất đương nhiên vẫn là vấn đề lấy chồng: "Cậu Quách hình như cũng không để ý đến quá khứ của em, thật sự em không suy nghĩ cậu ta một chút sao? Một người đàn ông thật thà như cậu Quách hiện tại không nhiều lắm đâu."
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
"Không được, em và anh ta không có khả năng" Lăng Y Mộc nói.
Chị Từ chần chờ một chút nói: "Y Mộc à, có phải em cảm thấy cậu Quách chỉ là một tài xế, địa vị có hơi thấp không? Dẫu sao thì bạn trai trước kia của em, chính là..."
"Chị Từ!" Lăng Y Mộc chặn ngang câu nói của chị Từ: "Em không có nghĩ như vậy, chỉ là... Em đã trải qua qua nhiều chuyện như vậy, thật sự không còn hơi sức đâu để yêu đương"
"Con bé này!" Chị Từ than một tiếng: "Em phải biết rằng, nếu như em không lấy chồng, một người lẻ loi như vậy, hiện tại không cảm thấy có vấn đề gì cả, nhưng mà sau này già rồi, không có con cái bên người, nỗi khổ này không phải ai cũng có thể chịu được."
Con cái... Lăng Y Mộc cười khổ một chút, với cô mà nói, chỉ sợ đây là một tia hy vọng xa vời.
Sau khi làm việc cả ngày, Lăng Y Mộc và chị Từ dọn dẹp đồ đạc đi về Sở Bảo vệ môi trường.
Khi đang trả lại đồ đạc, Lăng Y Mộc không nhìn thấy Phương Quế Như vẫn luôn nhìn cô chằm chằm. Chỉ là lúc cố định đi rửa tay lại nhìn thấy Phương Quế Như và Quách Huỳnh Phương đang đứng cạnh nhau bên bồn rửa tay bên kia.
"Lăng Y Mộc đã từng ngồi tù, anh đợi cô ta làm gì, chẳng lẽ ngay cả một người từng ngồi tù tôi cũng không bằng sao?" Phương Quế Như căm giận nói.
Quách Huỳnh Phương không vui đáp lại: "Cô đừng có nói chuyện há mồm ngân miệng chính là ngồi tù gì đó, Y Mộc lái xe không cẩn thận, cũng không phải cố ý hại người!"
"Cô ta là say rượu lái xe! Tại sao lại không phải cố ý!" Phương Quế Như nói: "Cô ta căn bản chính là con hồ ly tinh, mê hoặc anh đến mức mụ mị cả đầu óc!"
"Vậy thì tôi cũng vui lòng!" Quách Huỳnh Phương tức giận nói.
Lăng Y Mộc nghe thấy nội dung cuộc đối thoại có liên quan tới cô, theo bản năng muốn lảng tránh, nhưng mà ngay lúc cô muốn rời đi, Phương Quế Như cũng đã thấy được cô, lập tức hô lớn: "Lăng Y Mộc, cô đúng là không biết xấu hổ, lại dám nghe lén!" Lăng Y Mộc thở dài, dừng lại bước chân, mà Quách Huỳnh Phương sau khi nhìn thấy Lăng Y Mộc không biết phải làm sao.
"Nơi này là chỗ mà bất cứ người nào trong sở bảo vệ môi trường đều có thể tới, tôi đến đây cũng chỉ muốn rửa tay mà thôi, tại sao lại trở thành nghe lén? Nếu như cô sợ người khác nghe được, vậy thì nên tìm một căn phòng phòng đóng kín cửa lại rồi nói chuyện phiếm." Lăng Y Mộc nói.
"Cô..." Phương Quế Như hung dữ trừng mắt nhìn Lăng Y Mộc, trước khi rời đi còn hung tợn nói: "Cô chờ đó cho tôi!" Lăng Y Mộc lạnh nhạt nhìn, những lời này ở trong ngục giam cô đã nghe qua rất nhiều lần.
Quách Huỳnh Phương hơi ngại ngùn nhìn Lăng Y Mộc nói: "Những lời của cô ta cô đừng để ở trong lòng"
"Tôi sẽ không để trong lòng" Lăng Y Mộc trả lời, nếu hôm nay vừa vặn gặp anh ta, như vậy có vài lời cô cũng muốn nói rõ ràng với anh: "Nhưng mà, tôi hy vọng anh sẽ không lãng phí thời gian trên người của tôi nữa. Thật ra cũng như cô ta nói vậy, tôi đã từng ngồi tù, cũng không thích hợp với anh"
"Tôi không để bụng." Anh ta vội vàng đáp lại.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của cô, anh ta nói: "Tôi... Tôi biết cô là một cô gái tốt, cho nên tôi thật sự không để bụng chuyện cô đã từng ngồi tù hay không" Nói xong, trên khuôn mặt anh ta đỏ ửng, trong đầu hiện ra cảnh tượng lúc trước lần đầu tiên anh ta chú ý đến cô.