Cô ấy đứng dậy, tất nhiên tay cũng giơ lên, mà Tiêu Tử Miên cũng không để ý, cả người đều té xuống đất. Tiêu Tử Miên vốn đang ngồi trên ghế, chiếc ghế cũng thuận theo mà đè lên người cô ta, mà còn đè đúng lên cái chân bị thương đang trong thời kỳ phục hồi của cô ta nữa.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Tử Miên rên lên một tiếng đầy đau khổ, mà những người khác nhìn thấy tình cảnh này thì vội vàng đi lên phía trước, luống cuống đỡ Tiêu Tử Miên dậy.
“Tân Hoa Nhiên, có phải cô không muốn làm công việc này nữa không? Sao cô có thể đối xử với cô Tiêu như vậy được chứ!” Sở trưởng hổn hển mà mắng Tân Hoa Nhiên một trận té tát.
Tân Hoa Nhiên lạnh lùng cười một tiếng: “Đúng thật là tôi không muốn làm công việc này nữa, bà đây chịu đủ rồi, tôi chỉ là người làm công ăn lương thôi mà, cũng không phải là bán thân cho viện thiết kế, dựa vào đâu mà tôi phải chịu sự uất ức này?”
Tiêu Tử Miên tức giận nói: “Đừng tưởng rằng từ chức rồi là xong, tôi sẽ kiện cô, kiện cô tội cố ý làm người khác bị thương!”
“Được, tôi cũng sẽ kiện cô tội cố ý gây thương tích, giờ tôi đến bệnh viện kiểm tra vết thương!” Tân Hoa Nhiên vừa nói vừa quơ quơ bàn tay bị thương của mình lên trước mặt Tiêu Tử Miên.
Tiêu Tử Miên muốn gây chuyện, vậy thì Tân Hoa Nhiên lại càng muốn làm to chuyện này hơn.
Tiêu Tử Miên đúng thật là bị chọc đến phát không thể đối phó được Lăng Y Mộc, chẳng lẽ còn không thể đối phó dược bạn của Lăng Y Mộc hay sao?
“Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng răng Lăng Y Mộc có Dịch Quân Phi làm chỗ dựa là được rồi, cô tưởng rằng Dịch Quân Phi có thể làm chỗ dựa cho cô hay sao? Nằm mơ đi! Ha, Dịch Quân Phi có lẽ cũng chỉ là muốn chơi đùa với Lăng Y Mộc mà thôi, ai bảo lúc đầu Lăng Y Mộc đã tông chết chị Thanh Mai làm gì, chẳng lẽ Dịch Quân Phi còn có thể thích người phụ nữ đã tông chết vợ chưa cưới của mình hay sao?”
Cô ta vừa dứt lời, Tân Hoa Nhiên ngay lập tức ngây người.
Dịch Quân Phi… và Y Mộc?
“Cô nói những lời này là có ý gì? Dịch Quân Phi vì sao muốn làm chỗ dựa cho Y Mộc? Cái gì gọi là Dịch Quân Phi muốn chơi đùa với Y Mộc?” Tân Hoa NHiên bước từng bước lên phía trước, nhìn chẳm chäm Tiêu Tử Miên.
Lúc này Tiêu Tử Miên mới phát hiện bản thân mình lỡ miệng rồi, anh cả vừa mới dặn dò cô ta, bảo cô ta không được nói chuyện này cho người khác biết.
“Tôi… Tôi không biết cô đang nói gì hết” Tiêu Tử Miên nói rồi vội vàng quay người chống nạng, dưới sự giúp đỡ của cô giúp việc mà từng bước nhanh chóng rời đi.
Sở trưởng vội vàng theo sát cô ta, hình như còn muốn nói thêm vài lời nịnh nọt nữa.
Mà những đồng nghiệp còn đứng ở bên cạnh bàn ăn thì từng người đều lên tiếng trách, nói Tân Hoa Nhiên không đúng. Chỉ là ngay lúc này, Tân Hoa Nhiên căn bản lười không muốn quan tâm mấy người này, hiện giờ, trong đầu cô ấy vẫn còn đang suy nghĩ những lời mà Tiêu Tử Miên vừa mới nói lúc nãy thôi.
Dịch Quân Phi và Lăng Y Mộc ở bên nhau rồi sao? Nếu như thật sự có chuyện này, vậy sao Y Mộc lại không nói cho cô ấy biết?
Hơn nữa bình thường Y Mộc cũng chỉ làm việc ở Sở bảo vệ môi trường, cuộc sống dường như chỉ có hai nơi cô thường lui tới, một môi trường làm việc như vậy, lấy đâu ra thời gian mà tiếp xúc với Dịch Quân Phi.
Mới ra tù hơn nửa năm, người đàn ông mà Y Mộc tiếp xúc nhiều nhất thì cũng chỉ có người mà cô nhặt được tên “Bình Quân” mà thôi.
Lúc cái tên “Bình Quân” này lướt qua trong đầu cô ấy, cả người cô ấy đột nhiên cứng đờ.
Bình Quân… Dịch Quân Phi…
Lẽ nào… có khả năng sao? Có khả năng loại chuyện như thế này sẽ xảy ra hay sao? Nếu như “Bình Quân” thật sự là “Dịch Quân Phi” mà nói, vậy thì vì sao anh lại lấy thân phận là kẻ lưu lạc đâu đường mà ở bên cạnh Y Mộc.
Anh có ý đồ gì?
Trong đầu Tân Hoa Nhiên lúc này đã loạn thành một mảnh.
Mà ở bên kia, vào ngày thứ hai, Lăng Y Mộc đã có thể tự mình chầm chậm bước đi được rồi.