Mục lục
Truyện Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc ( Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh) Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân viên công tác bên này nhìn thấy cũng tay chân luống cuống trong phòng giám sát, nhanh chóng quay đầu, hửm? Sao lại không thấy người phụ nữ lúc nãy?

Sau đó là mấy người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, trên người toả ra khí thế lao thẳng về phía anh ta, nhân viên công tác không khỏi hoảng sợ: "Các người... là ai?"

“Dừng lại thao tác ngay bây giờ!"Người mặc áo đen hừ lạnh từng bước đến gần nhân viên công tác.May mắn thay, nhân viên công tác vừa cất được tấm chi phiếu trăm vạn đó đi.Lúc này, anh lo lắng nuốt nước bọt, nhưng anh vừa tận mắt nhìn thấy một cô bé rơi khỏi tàu lượn, anh sợ đến mức sợ hãi nên nhanh chóng điều khiển tàu lượn!

Giang Thiệu Viễn vẫn bị mắc kẹt trên tàu lượn, dần dần, tàu lượn dừng lại và đang từ từ hạ xuống, cậu run rẩy nhìn nước mắt và nước mũi trên tay áo mình.

Cậu ta chưa bao giờ bị khó coi như thế này, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy nước mắt, cậu khàn giọng phát ra một tiếng thì phát hiện ra cổ họng mình lại hồi phục như cũ rồi. Vậy mà vừa rồi lúc gặp Nám Nám cậu lại không thể phát ra một tiếng.

Giang Thiệu Viễn nhắm chặt hai mắt, nước mắt không ngừng từ trong hốc mắt chảy ra, chảy dài trên má, cậu sao có thể bất tài như vậy! Hai lần rồi, lần nào cậu cũng không thể cứu được Nám Nám.

Vào lúc đó, cậu thậm chí không dám nhìn xuống, không dám tìm kiếm bóng dáng của Nám Nám.

Cố Tiểu Mạch ngã xuống đất, Nám Nám đang nằm trên người cô, sau khi cơn đau dữ dội giảm bớt, cô bé yếu ớt ngẩng đầu lên, trong nháy mắt cô bé nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang nhắm chặt mắt, mẹ cô bé theo bản năng mà bảo vệ cô bé, làm đệm lưng cho cô bé.

“Mẹ ơi, mẹ ơi!"Cô bé hốt hoảng vừa khóc vừa kêu lên, mẹ của cô bé có phải là bị thương nặng rồi không, mẹ đừng bất tỉnh mà, đừng mà!

Thân thể Nám Nám bị người nhấc bổng lên và ôm vào lòng.

Ngay sau khi Dịch Bách vừa dừng xe, liền nghe thấy tiếng đóng cửa gấp gáp sau lưng, Mộ Bắc Ngật lao về hướng của Cố Tiểu Mạch và Nám Nám.

Đôi mắt Nám Nám đỏ hoe, khi vừa nhìn thấy bố, cô bé đã kêu cứu và nói: “Bố ơi, cứu mẹ đi, bố ơi!”.

Nám Nám khóc đến không ra hơi, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là đã không thở nổi, Dịch Bách đã nhanh chóng chạy về hướng Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật quát lạnh một tiếng: “Lại đây! Mai đưa Nám Nám đến bệnh viện!"

Dịch Bách bước tới, không dám lơ là, khi cẩn thận ôm lấy Nám Nám từ trong tay Mộ Bắc Ngật, sải bước đi về hướng xe.

Tim của Mộ Bắc Ngật như đập nhanh hơn, khuôn mặt của Jun tràn ngập u ám, bên dưới vẻ ngoài lãnh đạm là một trái tim bất an, lần đầu tiên anh cảm thấy có chút sợ sệt, nhút nhát, không dám nhìn vào sắc mặt của Cố Tiểu Mạch, cũng không dám chạm vào thân thể cô ấy.

Vào thời điểm xảy ra sự cố, Cố Tiểu Mạch đã lao đến không chút do dự.



1630223766909.png

Tổng giám đốc Giang vừa nghi ngờ vừa lo lắng, nghe giọng điệu mệt mỏi của Tổng giám đốc Mộ, cuối cùng ông ấy thở dài: “Thiệu Viễn, thằng nhóc này tính tự lập quá mạnh, nó đã chọn lúc tôi và mẹ nó đi công tác không có ở đó mà trốn đi, nhưng bây giờ chúng tôi không thể về kịp, vậy mong Tổng giám đốc Mộ chăm sóc nó nhiều hơn.
"Tôi sẽ."
Sau khi gác máy, cánh tay đang cầm điện thoại của Mộ Bắc Ngật trở nên vô lực, một lúc sau, vì không cầm chặt được mà điện thoại bị rơi xuống đất.
Mộ Bắc Ngật yếu ớt đứng dựa lưng vào tường, một tia lạnh lùng và tàn nhẫn lướt qua mắt anh!
Dịch Bách làm việc cực nhanh, ngay lập tức chỉ huy và bắt đầu khống chế toà lâu đài, ngay cả chú Ông cũng không thể ngăn cản anh ta, khi biết danh tính của vị khách là Tổng giám đốc Mộ, anh ta chỉ có thể nhìn với vẻ sợ hãi và dẫn người vào phòng tiếp tân.
Khuôn mặt của Dịch Bách vẫn lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ mở ra: "Ông là Ông tiên sinh đúng không? Trong khi chúng tôi vẫn đang dùng giọng điệu hoà nhã để nói chuyện thì tôi cũng hy vọng rằng chú Ông đây có thể hợp tác với chúng tôi và cho chúng tôi biết Hứa Nhân Nhân hiện đang ở đâu và liệu cô ta có đang trốn ở đâu đó trong toà lâu đài này hay không.""Rốt cuộc thì chú Ông đây cũng không muốn chúng tôi làm phiền đến những nhà thiết kế khác của lâu đài này, đúng không? Ngày mai là cuộc thi rồi,trên thân chú Ông còn mang trọng trách nặng nề. Tôi biết điều đó nên chúng ta nên giải quyết bằng cách nhẹ nhàng thôi!"Ngón tay Dịch Bách gõ nhẹ lên mặt bàn, từng nhịp từng nhịp một rất đều đặn, nhưng chú Ông có thể cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm trong đó.
Nhưng chú Ông mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: "Anh Dịch, thật xin lỗi, tôi không có tin tức gì của cô Hứa, chỉ sợ là lần này anh phải đi không công một chuyến rồi!"
Dịch Bách liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, đôi môi lạnh lùng khẽ giật giật, trên mặt tràn đầy vẻ lạnh lùng: "Vậy thì tôi chỉ sợ, đêm nay toà lâu đài này sẽ phải loạn lên, các người ở lại đây canh gác thật kĩ cho tôi, một khi có tin tức của cô Hứa,phải báo ngay cho tôi biết. Nếu có ai muốn bao che cho cô ta mà nói, vậy thì đừng trách tôi không khách khí!"
Khi Dịch Bách bước ra khỏi toà lâu đài, trời đã nhá nhem tối.
Ban đêm ở núi Cựu Ngân, tiết trời có chút se lạnh, phả vào trong cổ áo khiến người ta có chút lạnh buốt.
Dịch Bách hai mắt trầm xuống, lẽ nào trời ở núi Cựu Ngân này cũng thay đổi rồi sao? Tổng giám đốc Mộ đã đau khổ nửa năm, rốt cuộc cũng bình phục sau mất mát, nhưng Cố Tiểu Mạch và Nám Nám đều bị thương, Chúa còn muốn trừng phạt bọn họ bao lâu nữa đây?
Dịch Bách thở dài một hơi, sau đó cười lạnh, Hứa Nhân Nhân, chạy đi, cho dù có chạy trốn lần nữa, cũng không cách nào thoát khỏi núi Cựu Ngân này được.

1630223815860.png

"Nám Nám, Nám Nám..."Cố Tiểu Mạch nhỏ giọng lẩm bẩm, sắc mặt tái nhợt, cô không biết Nám Nám hiện giờ như thế nào rồi, hình ảnh đó hiện lên trong đầu cô, ký ức vẫn còn tươi nguyên, vừa nghĩ tới đã khiến người ta không khỏi sợ hãi.

Cố Tiểu Mạch nhẹ nhàng gỡ tay Mộ Bắc Ngật, cầm lấy tay anh đặt nhẹ lên bụng mình, nghiêng đầu, Mộ Bắc Ngật bây giờ đang ngủ, thần sắc ảm đạm giữa hai lông mày hiện rõ, ngay cả lúc ngủ say, lông mày anh cũng nhíu chặt lại.

Đôi mắt của Cố Tiểu Mạch hơi nheo lại, hàng mi dày che đi sự u ám trong đôi mắt, tất cả những chuyện này không liên quan đến ai đúng ai sai, tất cả đều là vì cái gọi là những rắc rối trong tình yêu.

Đôi mắt cô dần dần tối sầm lại, giường bệnh là giường đơn nhưng hai người lại co ro ôm chặt lấy nhau, khuôn mặt của Cố Tiểu Mạch sững sờ, cô lặng lẽ bước ra khỏi giường, đầu đau như búa bổ.

Cố Tiểu Mạch yếu ớt bước ra khỏi phòng, sau khi hỏi thăm một chút thì tìm được phòng của Nám Nám, Nám Nám đang nằm trong phòng quan sát, đến sáng nay khi bác sĩ khẳng định không có gì nguy hiểm thì mới yên tâm ra về, chỉ còn để lại một y tá cứ cách nữa giờ lại đến quan sát.

Cố Tiểu Mạch nắm chặt lấy tay nắm cửa, ánh mắt trở nên thâm sâu, như có gì đó hiện lên trong mắt, nhưng không biết rõ nó là gì. Càng đi đến gần giường, từng hình ảnh lần lượt loé qua trước mắt,tiếng người phụ nữ tuyệt vọng thất thanh cầu cứu, tiếng khóc của Nám Nám, thậm chí, những hình ảnh mờ ảo trong kí ức cũng dần dần hiện ra.

"Cố Chấn Hải, Hoàng Mai, Cố Lan Tâm, Hứa Nhân Nhân, bà Mộ..."Những bóng người liên tục đan xen trong tâm trí Cố Tiểu Mạch, xua mãi không tan, Cố Tiểu Mạch đột nhiên ôm đầu, trán đau cực độ. Cô sững sờ một hồi, trên mặt thoáng hiện lên vẻ đau đớn, bởi vì gắng gượng suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng tái nhợt, trắng bệch dị thường.

Bước chân hỗn loạn lảo đảo, Cố Tiểu Mạch lắc lắc đầu, nhanh chóng bắt lấy góc bàn, mới làm cho bản thân không bị choáng váng té ngã. Cô không ngừng lắc đầu, chuyện gì đang xảy ra vậy, sao trong đầu cô lại đột nhiên nghĩ đến những cái tên này?

Những người này sao có thể đột nhiên xông vào tâm trí cô!

Mà Cố Tiểu Mạch biết rõ ràng,cô còn nhớ, quen biết những người này, những nụ cười điên cuồng ngang ngược trong đầu đều từ bọn họ phát ra. Những bộ mặt hung ác đang trơ mắt nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Cố Tiểu Mạch.

Nhưng điều khiến Cố Tiểu Mạch khó chịu nhất không gì khác, đó chính là tiếng kêu cứu bất lực của Nám Nám. Cảnh tượng giống như đôi tay yếu ớt của Nám Nám, cơ thể không rơi xuống, kêu cứu trong đau đớn: "Mẹ ơi, cứu con."

“A!"Cố Tiểu Mạch không kiềm chế được hét lên, hai mắt tối sầm lại, cô đột nhiên ngẩng đầu, mất kiểm soát lao đến bên giường bệnh, vươn tay nắm lấy tay Nám Nám.

"Nám Nám, Nám Nám."

Cố Tiểu Mạch quỳ ở bên giường, nhìn thiết bị bên cạnh, nhịp tim ổn định, sắc mặt cũng từ từ hồng hào trở lại!
1630223833086.png

Cô lập tức cầm chặt vô lăng chuẩn bị đạp ga để cắt đuôi chiếc xe phía sau!

Cùng lúc đó, chiếc xe phía sau cũng ra sức, đột nhiên trở nên điên cuồng đâm vào đuôi xe của Cố Tiểu Mạch, trong tích tắc, chiếc xe của Cố Tiểu Mạch bị húc về phía trước.

Toàn thân cô bị chấn động, Cả người ngồi ở ghế lái nảy lên, khẽ run lên,chiếc xe đằng sau lại điên cuồng đụng tới, từ một bên đụng qua, đây là kỹ năng của một tay đua tiêu chuẩn, sau đó đâm vào phía trước của Cố Tiểu Mạch, một cú va chạm dữ dội, chiếc xe đã được cải tạo qua một lần nữa, thân xe chắc chắn chứng hơn thép.

Một tiếng "ầm"vang lên, đầu xe của Cố Tiểu Mạch vỡ tan ngay lập tức, kính văng tứ tung. Cố Tiểu Mạch nhắm mắt trong vô thức, hoảng sợ đưa ngón tay giữ vô lăng.

Chiếc xe mãnh liệt xông tới, trực tiếp ép Cố Tiểu Mạch vào đường cùng, ép chiếc Bentley đen vào lan can, hướng tới đầu xe mà ép lên, buộc chiếc xe đó không còn khả năng chống cự !

Cố Tiểu Mạch bị éo đến không còn năng lực phản kháng, trán bất ngờ đập vào kín của sổ xe, đầu óc ầm ầm choáng váng, chóng mặt một hồi!

Cô cắn chặt môi, hàm răng cắn lưỡi không ngừng, cố ép mình tỉnh táo lại, nếu lúc này mà ngất đi, cô hoàn toàn... không có cơ hội chạy thoát!

Ý thức hỗn loạn đang dần nuốt chửng lý trí, Cố Tiểu Mạch từ từ ngã ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, máu từ vết thương trên trán không ngừng chảy xuống má.

Thân thể của Cố Tiểu Mạch bị người đàn ông ném xuống đất không thương tiếc Đây là khu chợ buôn bán ngầm tối tăm nằm khuất trong núi Cựu Ngân, người nơi này hỗn tạp lẫn lộn. Nơi đây còn nổi tiếng với "thủ đoạn cực kỳ tàn bạo", và đủ loại ô tô kỳ dị dừng lại trên đường. Hỗn hỗn loạn loạn, náo náo nhiệt nhiệt."

"Jerry, anh nghĩ gì về cô gái này? Cô Hứa đã đưa không cô ta cho chúng tôi. Đưa đến Công-gô cùng với một nhóm phụ nữ hay bán cô ta cho phòng thí nghiệm làm chuột bạch?"Người lái xe vẻ mặt ủ rũ, nhưng khóe mắt lại có chút sảng khoái và hưng phấn, nhìn Cố Tiểu Mạch ngã trên mặt đất, anh không khỏi xoa tay, hưng phấn nói.

Jerry đang hút xì gà, vẻ mặt của anh ta càng lạnh lùng hơn.
1630223877092.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK