“Chị hận Dịch Quân Phi sao?” Dịch Quân Phi lẩm bầm hỏi.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Cô nói như có chút cảm thán: “Cũng có chút, ở Thanh Thủy có ai mà không biết anh ta chứ. Trong vụ tai nạn xe kia của tôi, người chết ngay lúc đó là Hách Thanh Mai vị hôn thê của anh ta. Vị hôn thê của anh ta chết cho nên kết cục của tôi đương nhiên sẽ không tốt rồi, lại có biết bao nhiêu người muốn nịnh bợ anh ta, e là đã có rất nhiều người bỏ đá xuống giếng với tôi”
Dừng lại một chút, cô nói lại giống như có chút tự giễu: “Có đôi khi, thậm chí tôi sẽ nghĩ nếu như trước đây người cùng bị tai nạn xe cộ với tôi không phải là Hách Thanh Mai thì có phải tôi sẽ thắng quan tòa hay không? Có phải sẽ không phải nếm trải ba năm lao tù hay không?
Cô không buồn giận hay oán hận, nhưng cái loại cảm giác tự giễu của cô bây giờ lại càng làm cho anh có cảm giác lo lắng và áy náy.
Nỗi khổ sở của cô có lẽ hơn một nửa đều có liên quan đến anh.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, sâu trong đôi mắt cuồn cuộn sóng gió, anh bình tĩnh chăm chú nhìn cô: “Nếu tôi sớm biết chị phải chịu nhiều khốn khó như vậy thì ba năm trước đây tôi chắc chắn sẽ bảo vệ chị”
Những lời này không phải nói đùa mà là lời nói xuất phát từ nội tâm.
Nếu như năm đó anh không mặc kệ người khác lấy lòng nịnh hót, nếu như năm đó anh chịu cho cô một lời nói công bằng, như vậy thì. Cô sẽ không bị ba năm lao tù, lại sẽ không bị một thân thương tích như thế này.Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter nha
“Tôi biết cậu có lòng, được rồi, không nói loại chuyện như thế nào nữa” Lăng Y Mộc mỉm cười, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa mái tóc đen của anh.
Hình như gần đây cô làm động tác này càng lúc càng thường xuyên hơn.
Tần Hoa Nhiên lấy thuốc đã quay trở lại, cô ấy đi về phía hai người: “Vậy bây giờ mình đi đến bãi đỗ xe lấy xe nhé, sau đó Bình Quân, cậu đỡ Y Mộc đến chỗ cửa chính chờ tôi nhé”
“Vâng” Dịch Quân Phi trả lời.
Tần Hoa Nhiên vội vã đi lấy xe, Lăng Y Mộc đang chuẩn bị vịn vào người Dịch Quân Phi để đứng lên thì trông thấy cơ thể cao lớn của anh đang hạ thấp xuống trước mặt mình.
. Lúc này Lăng Y Mộc chỉ thấy Dịch Quân Phi đang đưa lưng về phía mình và khuỵu gối ngồi xuống.
“Bình Quân, cậu làm gì vậy?” Lăng Y Mộc hỏi.
“Tôi sẽ cõng chị” Dịch Quân Phi nói: “Nếu đỡ chị đi thì chân của chị sẽ bị đau! Còn không bằng để tôi cũng chị đi.”
“Nhưng mà..”
“Có phải chị không muốn cho tôi cũng không?” Anh hỏi ngược lại.
“Không phải” Cô vội vàng phủ nhận.
“Chị lên đi chứ, chẳng lẽ chị định để tôi ngồi mãi như vậy sao?”
Lăng Y Mộc nghe thấy vậy thì cắn cánh môi nhỏ, cuối cùng cô vẫn nằm trên lưng Dịch Quân Phi, hai cánh tay của cô ôm lấy cổ của anh.
Cô cũng không chú ý đến, lúc cánh tay của cô vòng lấy cổ anh thì sắc mặt của anh có hơi thay đổi. Tư thế như thế, có thể nói đơn giản là đưa tính mạng của mình đặt vào trong tay của đối phương, đổi phương có thể chế trụ cổ của anh qua điểm yếu đó.
Nếu là lúc bình thường thì chắc chắn anh sẽ không cho phép người khác đặt tay ở chỗ chủ chốt đó.
Nhưng... Nếu đối tượng là cô thì..
Trong mắt Dịch Quận Phi, có một sự dịu dàng mà ngay đến bản thân anh cũng không nhận ra được.
Dịch Quân Phi công Lăng Y Mộc đi ra khỏi phòng cấp cứu, đi về phía cổng chính.
“Tôi... Có phải tôi nặng lắm không?” Lăng Y Mộc cắn cánh môi nhỏ xinh, cô rất sợ mình quả nặng sẽ trở thành gánh nặng cho đối phương.