Đúng lúc Tiêu Thiên Định đang định nổ máy thì cả người anh ta bỗng nhiên cúng đờ lại, khi nhìn dáng người đàn ông kia, trong đầu anh ta bỗng hiện lên dáng người của người đàn ông mà vẫn luôn được mệnh danh là người không nên trêu vào nhất ở Thanh Thủy này.
Dáng của người đàn ông này nhìn rất giống Dịch Quân Phi!
Sao lại có chuyện như vậy chứ, sao Dịch Quân Phi lại ở bên cạnh Lăng Y Mộc, chuyện gì mà như đùa vậy!
Chiếc xe đỗ sau Tiêu Thiên Định bấm còi, lúc này anh ta mới vội vàng khởi động xe, nhưng đúng vào lúc đó thì người đàn ông đứng cạnh Lăng Y Mộc lại bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Thiên Định.
Vào khoảnh khắc người đàn ông đó quay đầu ra nhìn Tiêu Thiên Định, anh ta có cảm giác như máu cả người mình như vừa đông cứng lại rồi.
Dịch… Dịch Quân Phi!?
Làm Dịch Quân Phi ư? Mặc dù cách ăn mặc và kiểu tóc của đối phương lúc này khống giống với những gì mà Tiêu Thiên Định thường thấy, nhưng khuôn mặt đó thì chính giống hệt Dịch Quân Phi rồi.
Cả người Tiêu Thiên Định cứng đờ lại, anh ta vừa lái xe, vừa cảm thấy tất cả mọi chuyện xung quanh mình trở nên thiếu chân thực hẳn.
Mà lúc này Lăng Y Mộc đứng ở giao lộ, cô khẽ dụi mắt, hình như cuối cùng thì hạt cát trong mứt cô cũng bay ra rồi, xem ra cái thổi của Bình Quân cũng có hiệu quả.
Cô nhìn sang người đứng cạnh mình, lại phát hiện ra lúc này anh lại nhìn về phía khác của giao lộ.
“Bình Quân, cậu đang nhìn gì thế?” Lăng Y Mộc hỏi.
“Không có gì, chỉ là… hình như vừa nãy tôi mới thấy một người quen.” Dịch Quân Phi bình tĩnh trả lời.
“Bạn của cậu à?”
“Không phải, từ trước tới giờ, tôi và anh ta chưa được tính là bạn bè gì cả.” Lúc nói, ánh mắt anh ta lóe lên một vòng hào quang.
Tiêu Thiên Định trằn trọc cả đêm, trong đầu anh ta toàn là hình ảnh mà tối qua anh ta đã chứng kiến ở giao lộ.
Nhưng mà, anh ta vẫn nghĩ rằng mình bị hoa mắt, hoặc là người đàn ông đứng cạnh Lăng Y Mộc lúc đó chỉ là một người nhìn na ná Dịch Quân Phi mà thôi.
Dù sao thì Dịch Quân Phi cũng là một người đàn ông cao cao tại thượng như vậy, sao lại ở cạnh Lăng Y Mộc được chứ.
Huống chi, Lăng Y Mộc lại còn là người đã từng đâm chết vị hôn thê của Dịch Quân Phi.
Nói chuyện này ra bên ngoài có khi chẳng có ai chịu tin anh ta.
Nhưng Tiêu Thiên Định vẫn luôn cảm thấy rất bất an.
Nếu chuyện đó là thật thì sao? Nếu như người đàn ông kia đúng là Dịch Quân Phi thì thế nào… Anh ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Ngày hôm sau Tiêu Thiên Định đến con đường mà Lăng Y Mộc phải quét, tìm thấy cô.
“Bây giờ… cô có ở cùng với người đàn ông nào không?” Tiêu Thiên Định hỏi mọt cách rất uyển chuyển.
Lăng Y Mộc ngẩn ra, cô không ngờ rằng mới sáng sớm mà Tiêu Thiên Định đã xuất hiện trước mặt mình, lại còn hỏi một vấn đề như vậy nữa.
“Anh Tiêu, hình như chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả.” Cô nói: “Bây giờ đang là giờ làm việc của tôi, phiền anh tránh sang một bên.
Nói xong, Lăng Y Mộc lại tiếp tục quét đường, coi anh ta như không khí.
Tiêu Thiên Định nghiêm mặt lại, túm lấy tay Lăng Y Mộc rồi nói: “Tôi không nói đùa với cô đâu, người đàn ông đã ở cạnh cô hôm qua là ai vậy?”"