Mục lục
Truyện Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc ( Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh) Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 396:



So với cô, người đàn ông sau lưng cô còn có vẻ đau đớn hơn một chút!



Có Tiểu Mạch rất hồi hận, cuối cùng cô lại gây ra rắc rối cho Mộ Bắc Ngật rồi, Có Tiểu Mạch đột nhiên vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Mộ Bắc Ngật và quay lại nhìn anh, khuôn mặt của Mộ Bắc Ngật vẫn còn nguyên cảm xúc sống sót sau tai nạn.



Có Tiểu Mạch nhẹ giọng và vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, Mộ Bắc Ngật, tôi thực sự xin lỗi.”



Cô cúi đầu, thật sự đang muốn xin lỗi.



Trái tim của Mộ Bắc Ngật đột nhiên trở nên mềm mại và mơ hồ, anh ta đột nhiên nghiêng người ôm lầy Có Tiểu Mạch, “Có tôi ở đây, em và Nám Nám sẽ không xảy ra bắt cứ chuyện gì đâu, tôi dám bảo đảm!”



Anh nghiêm nghị hứa với cô. Ở bên kia Dịch Bách hành động rất nhanh, trong vài phút ngắn ngủi đã gửi cho Mộ Bắc Ngật định vị GPS của chiếc xe chở hàng đó, là ở một vùng ngoại ô, tương tự như của một ngôi làng ở nông thôn.



Dịch Bách nặng nề báo cáo: “Thưa sếp. Chúng tôi lập tức bồ trí người của mình đi tìm, lúc đó quả nhiên có một bé gái trên xe, chúng tôi vẫn chưa thể chắn là Nám Nám hay không vì dẫu sao các máy quay ở cổng trường đều đã bị phá hủy rồi!”



396-1-vo-a.jpg




Mộ Bắc Ngật chỉ vô tình liếc qua thì đột nhiên lại nắm chặt lầy vô lăng hơn.



Hành động này khiến Có Tiểu Mạch hoảng hót, cô nghiêng đầu nhìn qua thì thầy một nửa lan can đã biên mát, trông giống như đã bị một chiếc ô tô đâm vào, bên dưới là mênh mông biển lởn, xảy ra tai nạn xe ở nơi này, rơi xuống biển, còn không phải chắc chắn sẽ chết sao?



Người đàn ông bên cạnh thở gắp hơn một chút, Có Tiểu Mạch nhạy cảm quay đầu lại nhìn anh, “Mộ Bắc Ngật, anh không…sao chứ?”



giọng nói của Mộ Bắc Ngật có chút khàn, tiếp tục chăm chú nhìn về phía trước, “Tôi không sao.”



Xe chạy khoảng một tiếng rưỡi thì mới có thể cảm nhận được khu vực nông thôn này.



Cư dân ở đây rất thưa thớt, ở trong khu vực hoang vu rộng lớn mới miễn cưỡng có thể nhìn thấy vài ngồi nhà của người dân, hơn nữa địa hình cũng không được thoáng đãng vậy nên xe căn bản không thể dễ dàng lái vào đây, thường thường sẽ luôn có cảm giác tròng trành gập ghềnh.



Có lẽ ở đây ít xe qua lại nên tiếng lái xe của Mộ Bắc Ngật đặc biệt rõ ràng, khi một người dân đi qua nhìn thầy chiếc xe cao cáp này thì trong mắt anh ta thoáng hiện lên một chút nghi hoặc và không vui.



Hai người họ bị rung lắc rất dữ dội, nhìn thầy khuôn mặt của Có Tiểu Mạch đỏ bừng thì Mộ Bắc Ngật liền sốt sắng quan tâm hỏi: “Say xe à?”



“Tôi không sao.”



“Có thể chúng ta sẽ phải xuống xe.”



“Được.”



Có Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật cùng nhau bước xuống xe, trong lòng có cảm tháy thê lương hoang vắng không một bóng người, nhìn ngôi làng phía xa, Có Tiểu Mạch thực sự không thể hình dung được Nám Nám bị bắt đến đây như thế nào?



Hai người men theo địa hình quanh co đi qua đó, Có Tiểu Mạch có gắng hét sức để bắt kịp tốc độ của Mộ Bắc Ngật và tiền gần hơn đến ngôi làng.



Khi vừa đến gần thì liền nghe tháy tiếng hằm hè của một số người nông dân, họ đều là những người đàn ông to cao, dáng vẻ thô kệch và có chút dữ tợn.



Nhịp tim của Có Tiểu Mạch nhảy ra ngoài từ trước rồi, Mộ Bắc Ngật không nói lời nào mà đặt chiếc máy quay mini vào trong túi áo vest, chỉ để lộ ra một góc nhỏ, âm thầm liên lạc với đồn cảnh sát ở đó.



“Này, hai người là ai2”



Một người đàn ông to lớn đã phát hiện ra bọn họ, anh ta có vẻ ngoài dữ tợn và cực kỳ hung ác.



Tim Mộ Bắc Ngật đập nhanh một nhịp, Mộ Bắc Ngật nắm chặt tay cô hơn một chút, chỉ nhìn tháy Mộ Bắc Ngật có vẻ rành mạnh phân minh nhìn họ: “Chúng tôi là khách du lịch, bị người xấu dẫn đến đây rồi bỏ chúng tôi lại, chúng tôi bị lạc đường nên đã tìm đến đây, muồn hỏi các anh đây là đâu?”



Bị lạc ấy.



Thì sẽ dễ hành động hơn.



Ánh mắt của người đàn ông vạm vỡ nhát thời xuất hiện ẩn ý khác thường, nhát là hai người này ăn mặc cũng không tằm thường, ước chừng có thể bán được giá tốt, đặc biệt là cô gái đó có một dung mạo xinh đẹp!
Chương 397:



Người đàn ông vạm vỡ nhìn với sự nghi hoặc, “Thật sao? Hai người không có điện thoại di động sao, tại sao không gọi điện kêu cứu?”



Mộ Bắc Ngật lấy điện thoại di động sắp hét pin ra, “Lập tức sẽ hét pin rồi, ở đây cũng không có tín hiệu nên không thể gọi đi đâu được.”



Người đàn ông vạm vỡ yên tâm hơn một chút, bước đến một cách vững chãi, cầm lấy chiếc điện thoại di động của Mộ Bắc Ngật cần thận kiểm tra một lượt, sau khi không phát hiện ra điều gì thì mới di chuyển ánh mắt sang người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh.



Khóe môi khẽ nhéch lên, “Người đẹp, đến em rồi, thôn chúng tôi bình thường không tiếp người ngoài, bắt buộc phải chắc chắn là không có bắt cứ sự nguy hiểm nào thì mới có thể vào.”



Người đàn ông vạm vỡ vừa định đưa bàn tay thô ráp của mình chạm vào Có Tiểu Mạch, trước khi Mộ Bắc Ngật có bắt cứ hành động nào thì Cố Tiểu Mạch đã tự động lùi ra sau môt bước, lạnh lùng nói: “Tôi tự biết lầy.”



Ngoài mặt giả vờ bình tĩnh rút điện thoại đưa cho gã đàn ông vạm vỡ, anh ta tràn ngập sự “tiếc nuối” nhận lấy, sau đó thì mới đưa họ vào trong thôn.



Tuy nhiên, thay vì đưa họ đến một khu định cư tương đối giản dị của dân làng, thì họ lại đến một cứ điểm.



Có vài người đàn ông đang phì phèo điều thuốc nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ dẫn theo đôi nam nữ trẻ đẹp đi đến thì liền thắc mắc hỏi: “Đại Tráng, họ từ đâu đến vậy?”



Người tên là Đại Tráng đi lên phía trước, kề sát tai vào người đàn ông trước mặt, nham hiểm nói: “Hai người này đi lạc, nhìn quân áo của họ là có thể biết được họ là người thành phó, gần đây, ông chủ không phải là đang cần một người phụ nữ à? Mày không cảm thấy néu bán cô ta qua đó thì nhất định có thể kiếm được một khoản kha khá hay sao?”



“Mày không biết ông chủ đã chuyền sở thích rồi sao, giờ chỉ thích trẻ con thôi!” Người đàn ông hút một điều thuốc, hàm răng vàng nghiền chặt, bát giác liếc nhìn chiếc xe chở hàng lớn, ánh mắt lắp lánh như sao.



“Trong đó có một đứa trẻ có vẻ ngoài đúng thật là rất ổn, nhưng bên giao dịch chỉ yêu cầu máu của nó, người phụ nữ này đẹp như thề, so với người trước còn đẹp hơn nhiều, ông chủ nhất định sẽ động lòng thôi!”



“Còn người đàn ông đó thì sao?”



“Đương nhiên là đề lại đây cho chúng ta chơi rồi.”



Cả hai tên đang thì thầm không ngừng, bên kia là Tiểu Nhị và Tiểu Tam đang đứng ở đó canh chừng Mộ Bắc Ngật và Có Tiểu Mạch để ngăn họ có thẻ chạy thoát.



Vừa tới đây, ánh mắt dò xét của Mộ Bắc Ngật không ngừng thăm dò qua những người này, họ không phải người đoan chính, bên trong nhát định là có điều gì mờ ám.



“Anh đưa chúng tôi tới đây, ở đây có tín hiệu không, néu không thì chúng tôi làm sao có thể gọi điện cầu cứu được?” Mộ Bắc Ngật giả vờ nghi ngờ hỏi.



Gã vạm vỡ lấy lại tinh thần, liếc nhìn Mộ Bắc Ngật, cười nói: “Anh quá ngây thơ, ở đây làm sao có thể có tín hiệu ở được chứ!”



“Vậy chúng tôi xin phép cáo lui.” Nói xong, Mộ Bắc Ngật giả vờ kéo theo. Có Tiểu Mạch rời đi, anh nói thầm với cô, “Trước tiên đừng nên manh động, để tránh dứt dây động rừng.”



Nơi này quá kỳ lạ nên đã làm cho Có Tiểu Mạch thêm cảnh giác!



Liệu Nám Nám có thực sự ở đây không?



Cố Tiểu Mạch không nói lời nào, quả nhiên, sau khi Mộ Bắc Ngật nói rằng “sẽ rời đi”, thì đám người vạm vỡ đó đã trở nên không vui ra mặt, Đại Tráng lập tức nói với giọng độc ác: “Giữ chúng lại cho tao, rồi trói lại!”



Trong phút chốc, đám thuộc hạ nhận được lệnh, xông tới, dễ dàng tách hai người ra, Mộ Bắc Ngât vùng vẫy tượng trưng, nhưng vẫn bị dây thừng trói chặt, vừa bị đẩy đi cùng với Có Tiểu Mạch nghiêng ngả ngã trên vách tường dính đây cát vàng, nhưng ngược lại thì đã cách xe chở hàng gần hơn một chút.



Đại Tráng nhìn người đàn ông, chế nhạo nói: “Quả thật là một tên đẹp đẽ, néu chơi thì nhát định sẽ rất thú vị.”



“Các người không phải người dân ở thôn này sao?”



Có Tiểu Mạch lớn tiếng hỏi.



Đại Tránh không nghi ngờ gì, nhưng hắn đâu biết chiếc máy quay nhỏ được để trong túi áo của Có Tiểu Mạch đã quay lại được chính diện mặt của Đại Tráng, “Bọn tao đương nhiên là không phải rồi, là chúng mày chủ động tin tưởng đấy chứ, cái này không thể trách bọn tao được. Người đẹp, yên tâm, bọn tao. nhất định sẽ bán mày được giá, 100 vạn đồng, mày đáng với cái giá này!”



“Buôn người à? Chuyện phi pháp như vậy mà các người còn dám làm sao?”



“Hơ, chẳng có gì là bọn này không dám hết, bớt nói máy lời nhảm nhí đó đi, đợi chút chuẩn bị đi theo là đúng rồi.”
Chương 398:



Có Tiểu Mạch lo lắng không yên, Mộ Bắc Ngật ngồi trong góc tường với đôi mắt như đang nói chuyện, nhìn chằm chằm vào Tiểu Nhị đang ngái ngủ bên cạnh chiếc xe chở hàng lớn, hạ giọng nói: “Chút nữa, đánh vào gáy của hắn ta, trong túi có lẽ có chìa khóa, có thể làm được không?”



Vì Mộ Bắc Ngật vừa nói rằng anh sẽ không kháng cự, nên Có Tiểu Mạch hiểu ý định của anh.



Họ không vội vàng mà dứt dây động rừng, là bởi vì chúng có rất nhiều người và bên cạnh xe chở hàng thì cũng có người trông trừng, một chút xáo trộn, nhát định chúng chắc chắn sẽ lái xe chạy trốn trước và hai người sẽ bỏ lỡ cơ hội bắt chúng!



Thứ hai cũng là muốn kéo dài thời gian để cảnh sát sẽ đến đây tìm kiếm họ, chiếc máy quay mini này sẽ quay lại bằng chứng tội phạm của chúng, điều Mộ Bắc Ngật muồn không phải chỉ là cứu Nám Nám mà là muốn bắt tất cả bọn chúng.



Anh không bao giờ làm những việc không chắc chắn!



Ánh mắt ủ rũ từ từ quan sát tên thuộc hạ ở bên đó, xem ra là hắn ta đã ngủ say, cô khẽ gật đầu.



Mộ Bắc Ngật vùng vẫy thoát khỏi sợi dây thừng, có gắng mạnh mẽ cởi nó ra, bởi vì dùng lực, ngón tay thon dài của anh đỏ bừng, những gân xanh trên mu bàn tay cũng lộ ra!



Nhưng ngoài mặt Mộ Bắc Ngật lại chỉ có thể làm ra vẻ lãnh đạm thờ ơ, anh dần dần cởi trói ra, sau đó bắt đầu nhanh chóng tháo dây thừng của Có Tiểu Mạch!”



Đại Tráng đi về phía bọn họ, “Mày bỏ cái gì vào trong túi?”



Hắn ta đi đến gần thì nhìn tháy trong túi của Mộ Bắc Ngật có để một món đồ màu đen, tại đồn cảnh sát Kinh Đô đang không ngừng kiểm tra xung quanh đó, cảnh sát đang trên đường đến bắt đồi tượng truy nã.



Mộ Bắc Ngật nhẹ giọng nói: “Trang trí.”



“Ò, mày đúng thật là không biết điều mà, lầy ra đây cho tao xeml”



Ngay lúc Đại Tráng chuẩn bị đến gần thì Mộ Bắc Ngật đã đã cởi xong dây trói cho Có Tiểu Mạch, anh nhanh chóng đưa hai tay ra kẹp cổ khống chế Đại Tráng. Cảnh tượng này xảy ra khi chúng chưa hề đề phòng cảnh giác!



Đại Tráng thậm chí đến hét cũng không thẻ hét được, sắc mặt biến thành màu gan lợn, tức giận trừng mắt nhìn Mộ Bắc Ngật.



Cùng lúc đó, Có Tiểu Mạch nhanh chóng đứng dậy, lao về phía tên thuộc hạ đang say ngủ, ra một cú đập mạnh vào gáy anh ta, tên thuộc hạ chưa kịp tỉnh lại thì đã bị Có tiều Mạch đánh cho ngắt xỉu.



Mộ Bắc Ngật lập tức đứng lên, mặc kệ cát vàng đang dính trên người, siết chặt cổ của Đại Tráng, sau đó thì manh mẽ quăng hắn ta sang một bên!



Mộ Bắc Ngật liếc nhìn tên đàn ông vạng vỡ khó thở, giọng nói lạnh lùng giống như Sura trong địa ngục, “Nhìn rõ chưa?”



Chỉ nhìn thấy Đại Tráng cuồng loạn hét lên: “M.á nó! Nó giầu máy quay! Bọn mày đâu mau bắt hắt lại cho tao!”



Âm thanh này khiến tất cả những người đang nghỉ ngơi lập tức bị chắn động, ông chủ vội vàng chạy tới, hận thù nhìn Mộ Bắc Ngật.



“Còn ngây ra đó làm gì, bắt nó lại cho tao!”



Mộ Bắc Ngật mở chiếc cúc ở cổ tay áo của mình, rồi nhìn những tên đàn ông đang tiếp tục đi về phía mình, chúng cằm thanh sắt trong tay, gõ vào bàn tay, không ngừng tiền đến gần anh.



Chúng tưởng rằng Mộ Bắc Ngật chỉ là một tên non tơ, nhưng ai biết được sắc mặt của anh lại trở nên lạnh lùng đáng sợ, chưa kịp đến gần thì đã cảm nhận được một sức mạnh rất lớn tỏa ra từ cơ thể anh!



*AIP Chúng tức giận dữ dội lao về phía Mộ Bắc Ngật.



Mộ Bắc Ngật không tức giận và tỏ ra kiêu căng, trước khi họ chạm vào anh, anh đã nhanh chóng nắm lây vai họ, mạnh mẽ bóp nát bả vai của chúng, sau đó nhanh chóng nhắc chân lên mà đá vào phần sau của đầu gối của chúng.



Từ đầu đến cuối, khéo léo tránh khỏi sự tấn công của thanh sắt, sắc mặt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng và nghiêm nghị, sức lực mạnh mẽ để nhắc cơ thể của một tên lên sau đó thì hung hăng ném đi!



“Nhất định là đã thông đồng với cảnh sát rồi, ông chủ, hãy đập máy quay của hắn đi!”



Chúng hoàn toàn không thể đến gần cơ thể của Mộ Bắc Ngật, chúng vây quanh anh, anh nghiêm khắc nhìn Đại Tráng, một giây sau, không chút do dự mà cầm thanh sắt đánh qua đó!



Anh thẳng tay đánh vào bụng của Đại Tráng, sắc mặt của Đại Tráng trở nên trắng bệch, hắn ta ôm bụng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Mộ Bắc Ngật.



“Còn còn xông tới không?”



Mộ Bắc Ngật nhéch môi lạnh lùng cười với vẻ chế nhạo.



Ông chủ thẹn quá hóa giận, trực tiếp cằm gậy sắt lao đến, nhằm vào nơi chí mạng là ngực và gáy mà tắn công.
Chương 399:



Khuôn mặt tuần tú của Mộ Bắc Ngật lạnh lùng không chút biểu cảm, đột ngột nắm lấy cổ tay đang cằm thanh sắt của ông chủ, ông chủ vùng vẫy một hồi, nhưng cây gậy sắt lại đã bị anh lắc lư trên không trung, không thể đập xuống!



Ông chủ trở nên hung dữ, các thuộc hạ khác lao cũng đồng thời lao tới, Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng tóm lấy ông chủ, rồi lợi dụng hắn ta để đập đám người đó, anh lao đến trước mặt ông chủ, đắm rồi lại đám, những cú đánh chí mạng vô cùng.



Trực tiếp bị anh đập cho ngã xuống đắt, đến cả cơ hội bỏ chạy cũng không có!



Bên kia, Có Tiểu Mạch nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đền bên tai, cô vô cùng lo sợ, những ngón tay tuy rằng run rẩy nhưng vẫn nhanh chóng mở thùng xe chở hàng!



Hai tay Có Tiểu Mạch bám vào chiếc xe trèo vào bên trong, khi cô nhìn thầy những cảnh tượng trước mặt thì chỉ cảm thấy đôi mắt của mình như muồn căng ra.



Bên trong có rất nhiều bé gái đang ngồi thành hàng, chúng đều không còn sức sống và tinh thần thì bắt an.



Còn Nám Nám đang mặc một chiếc váy ba lê đặc biệt bắt mắt, bên ngoài bát kể có chuyện gì xảy ra, những đứa trẻ trong xe chở hàng đều không di chuyển mà chỉ im lặng ngồi đó.



Nám Nám khóc nức nở, má cô bé đỏ bừng, dường như đã bị tát rất mạnh!



Còn người đàn ông mặc áo choàng trắng mạnh bạo giơ hai cánh tay của Nám Nám lên với vẻ mặt dữ tợn, hắn dùng một cây kim tiêm tàn nhãn mà rút máu của cô bé ra!



Nám Nám không thể mắt quá nhiều máu, cô bé sẽ chết mát!



Có Tiểu Mạch mở to mắt, hét lên thát thanh, “Dừng tay!”



Người đàn ông vẫn bình tĩnh đứng đó rút máu, trong miệng còn không quên nói nhỏ: “Ngoan, rút máu xong thì sẽ không đánh mày nữa, phải ngoan, không thì…”



Trước khi tên đàn ông kịp nói xong thì bên tai đã truyền đến tiếng bước chân đang lao tới của Có Tiểu Mạch.



Tiếng khóc của Nám Nám chợt ngưng lại, cô bé kinh hãi nhìn Có Tiểu Mạch đang xuất hiện trước mặt mình. Đôi mắt hắn ta tối sâm lại, lời chưa nói xong thì đã trực tiếp buông Nám Nám ra.



Hắn ta đột ngột quay người lại, ngay khi vừa bước lên, anh ta hung hăng túm láy cổ của Có Tiểu Mạch, hung ác đập mạnh người cô vào tắm khung bao quanh xe chở hàng bên cạnh!



Có Tiểu Mạch cảm tháy ngạt thở, sau đó thì cơ thể đã bị đập mạnh vào tắm chắn bên cạnh.



Cô còn chưa kịp thở, tên đàn ông mặc áo dài trắng đã vô thức đi về phía cô, tiếng khóc nức nở của bọn trẻ càng lúc càng lớn.



Hắn ta nhếch khóe môi, ồn ào quá rồi, hắn ta cáu kỉnh cho Có Tiểu Mạch một cái bạt tai, sau đó thì siết chặt cỗ của cô!



Cổ của Có Tiểu Mạch ngay lập tức bị siết chặt làm cho gương mặt trở nên đỏ bừng.



Trên xe chở hàng có khoảng bảy tám cô bé tầm tuổi Nám Nám, Nám Nám bị rút máu, đầu óc choáng váng, yếu ớt ngồi dưới đất, cỗ chân trắng bệch bị dây thừng trói chặt, sắc mặt tái nhợt.



Cô bé liên tục lắm bẩm, giọng nói run rầy vô cùng: “Nắm nhỏ, Nắm nhỏ…”



Hắn ta đeo kính gọng đen lịch sự, dáng vẻ cũng trắng trẻo, nhưng đôi mắt không đáy lại giống như có rắn độc bên trong, trợn đôi mắt ảm đạm nhìn chằm chằm Có Tiểu Mạch.



Hắn ta án Có Tiểu Mạch vào góc tường, dùng cả hai tay giữ chặt cổ của Có tiểu Mạch không thương tiếc khiến cô ngạt thở, không nói nên lời.



Bên tai vang lên giọng nói giận dữ và đây tính bạo lực của hắn ta, “Lo chuyện bao đồng đề làm gì? Hay là cô muồn trở thành vật thí nghiệm tiếp theo của tôi? Tôi có thể đáp ứng cho cô!”



Hắn ta nói xong, khóe miệng không kiềm chế nổi mà nở một nụ cười ranh ma, là sự thô bạo nhìn Có Tiểu Mạch giống như một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm, hắn ta nhẫn nại dỗ dành: “Ngoan, đừng sợ, một liều thôi là sẽ không thấy đau nữa, sẽ mãi mãi nằm yên ở nơi này, tao sẽ lột da, xé thịt mày, để nhìn bộ xương của mày mà tôi, sợ như vậy làm gì chứ?”



Có Tiểu Mạch mở to hai mắt, tràn ngập những đường máu đỏ, cô sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ thầy người đàn ông trước mặt rút một bàn tay ra khỏi túi của áo dài trăng cầm theo một một kim ống to, cô không hề biết bên trong đó là thứ gì.



Nhưng Có Tiều Mạch chắc chắn 100% rằng một khi tiêm nó vào người thì cô sẽ chết!



Lòng cô trở nên rồi loạn, Có Tiểu Mạch sao có thể chét trước mặt Nám Nám đây! đối với Nám Nám mà nói là một sự tổn thương lớn đến thế nào!



Năm đó dáng vẻ khi chết của mẹ vẫn luôn luần quần trong suy nghĩ của cô, Có Tiểu Mạch có gắng nói lên vài tiếng, hai tay nắm chặt lầy bàn tay của hắn ta, đột nhiên, cô giơ chân đá thật mạnh vào bộ phận nhạy cảm của hắn ta!



Những người đàn ông bình thường khi bị đá vào nơi đó thì sắc mặt nhát định sẽ biến sắc thành dáng vẻ kinh hãi!
Chương 400:



Mà tên đàn ông trước mặt, ngoại trừ đau đớn về thể xác, chứ không hề có gì khác, hắn ta chỉ buông tay lùi lại một bước, cúi đầu u ám liếc nhìn “cái đó” của mình.



Sau đó lại giương ánh mắt u ám lên nhìn Có Tiểu Mạch, lạnh lùng u uất đến thầu xương mỉm cười: “Phụ nữ quả nhiên là đều thích dùng chiêu này, nhưng đối với tao thì đã không có tác dụng rồi, nó sớm đã không còn ích lợi gì nữa thì tao còn sợ cái gì?”



Có Tiểu Mạch nghe thấy hắn nói ra lời này một cách từ từ, sắc mặt cô trở lên kinh ngạc!



Tên đàn ông này, không được?



Hắn ta thêm phần u ám, mỉm cười đi về phía Có Tiểu Mạch, phút chốc, khuôn mặt đem theo nụ cười liền thu lại, lạnh lùng võ cảm nhìn Có Tiểu Mạch, tức giận nhắc tay cho cô một cái bạt tai!



Tiếng tát vang lên chói tai vô cùng, Có Tiểu Mạch cảm thấy một nửa mặt bên phải đã bị hắn tát, có chút không chuẩn mà đập vào cả phân đâu, trên mặt truyền đến một cảm giác đau rát, nhưng tên đàn ông trước mặt lại càng thêm nguy hiểm.



“Thú cưng của tao, bình thường đều là tát một cái thì được một viên kẹo, mày cứ ngoan đi, đừng chọc tức tao, tao sẽ không để cho mày chết đi một cách đau đớn như vậy, chúng ta hòa bình có được không?” Hắn nhìn ống kim tiêm trước mặt, nhẹ nhàng nói giọng dụ dỗ.



Lòng Có Tiểu Mạch sửng sốt, cô vừa mới được cởi trói, vết hằn đỏ trên cổ rất rõ ràng, nhưng cô lại không tự chủ được, hét một tiếng thật lớn hướng ra bên ngoài: “Mộ Bắc Ngật!”



Lúc này người duy nhát có thể cứu được cô chỉ có Mộ Bắc Ngật.



Nếu nói ra thì cũng thật buồn cười, ngày thường thì luôn muốn tránh khỏi anh càng xa càng tốt, trong tình cảm thì lại càng không công bằng, anh bộc lộ tâm tư của mình thì cô lại giả vờ nhưng không biết mà lạnh lùng đối diện.



Nhưng bây giờ, trong cổ họng chỉ có thể kêu lên cái tên này để có thể thoát khỏi được nguy hiểm.



Có Tiểu Mạch đột nhiên hét lên một tiếng, ánh mắt của tên đàn ông ấy nhát thời lạnh lùng đến đáng sợ, chuyển động côt của mình rồi lạnh lùng nhìn cô: “Còn có cứu binh sao? Thú cưng, mày đúng thật là làm cho tao không hề thoải mái đâu đấy? tao không ngại cho những người trong chiếc xe này đều chết hết đâu!”



Sau khi hắn ta nói xong câu nói độc ác này, trên gương mặt liền nở ra một nụ cười đáng sợ, khi Có Tiểu Mạch kịp phản ứng, hắn ta đã hát tay áo đi về phía cửa xe chở hàng, hắn ta láy chiếc bật lửa từ trong túi ra, vừa nghĩ đến buổi yến tiệc lớn sau đó thì trong mắt anh ta liền xuất hiện nụ cười mãn nguyện dâng trào!



Người trong chiếc xe này đều là vật đã nằm trong lòng bàn tay của hắn và sẽ chết trong tay hắn.



Những ngọn lửa hung dữ đó sẽ nuốt chửng làn da mỏng manh của họ, nướng thịt của họ trở nên thơm phức, cuối cùng sẽ biền thành tro, trong mắt hắn ta đọng lại những cơn sóng, tùy ý châm lửa đốt bình xăng trong xe chở hàng.



Có Tiểu Mạch mở to mắt, khi cô vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị những ngọn lửa dần dần bùng cháy trong đôi mắt che lắp!



“Đừng mài”



Tên đàn ông đắc thắng nhìn thùng dâu rồi cười nói: “Đốt nhé, phá hủy mọi thứ, đây mới tuyệt vời!”



Hắn ta vừa dứt lời thì đã nhảy xuống xe để chạy thoát.



Mộ Bắc Ngật phải đối đầu với năm sáu tên thuộc hạ, mỗi tên đều cầm một cây gậy sắt, sắc mặt Mộ Bắc Ngật cực kỳ lạnh lùng, nhìn những tên thuộc hạ ngã nhào xuống đắt thì anh định chuẩn bị thu lại ánh mắt để đi tìm Có Tiểu Mạch.



“Rằm!!” một tiếng, xương bả vai của Mộ Bắc Ngật bị mũi dao đâm vào một cách dữ dội, rách nát bộ đồ vest, cứa đến tận xương, nhưng giọt máu tươi cũng chảy ra!



Ngay khi tên đàn ông đó nhảy ra khỏi xe chở hàng thì đã nhìn tháy một cảnh tượng anh ta đã nhìn tháy tình trạng hỗn loạn ở đây.



Hắn ta không kiềm chế được mà quay cổ lại yên lặng chậm rãi đi đến phía sau lưng Có Tiểu Mạch, nhân lúc anh không phòng bị mà tấn công.



Lưng của Mộ Bắc Ngật cứng lại, anh cảm nhận được cơn đau xuyên thấu từ trên vai, anh chậm rãi quay đầu lại, thì đã nhìn thấy người mặc chiếc áo dài màu trắng đang ở phía sau.



Cho dù hắn ta đeo một chiếc kính gọng đen, Mộ Bắc Ngật lại có thể nhìn ra được bệnh trạng và thô bạo trong mắt hắn ta!



Khóe miệng hắn ta nhéch lên: “Vẫn giống nhau cái thói…”



Từ “vô lễ” vẫn chưa kịp nói ra thì Mộ Bắc Ngật đã nắm chặt tay thành hình nắm đắm tạo thành những tiếng răng rắc, đám thẳng vào mặt của người đàn ông đó!



Tên đàn ông thốt lên một tiếng đau đớn, mũi và miệng của hắn ta đau đớn dữ dội, sau đó thì anh ta lảo đảo thân người, kiệt sức ngả về phía sau.



Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nhìn hắn ta, sau đó thì bị ngọn lửa từ trong xe chở hàng tỏa ta làm cho kinh hãi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK