Lăng Y Mộc cầm mì sợi, trứng gà, dùng bếp từ nấu một bát mì đơn giản cho đối phương. "Ây, ăn đi, nhưng đừng ăn nhanh quá, sẽ bỏng miệng đấy." Cô nói.
Anh cúi đầu xuống an tỉnh ăn mì. Lăng Y Mộc lẳng lặng nhìn đối phương, không biết làm sao, ngày xưa mỗi lần trở về phòng thuê cô đều cảm thấy cô đơn, nhưng bây giờ không còn nữa, là bởi vì nơi này có thêm một người sao?
Chờ người đàn ông ăn xong, Lăng Y Mộc thu dọn một chút: "Ban đêm tôi phải bật đèn ngủ, anh đừng để ý nhé" Cô nói, từ sau khi ra tù, cô đã hình thành thói quen bật đèn khi ngủ.
Người đàn ông đáp một tiếng. Lăng Y Mộc nằm trên giường, còn người đàn ông nằm trên đệm cô trải dưới đất. Cô nhắm mắt lại, cố gắng khiến mình chìm vào giấc ngủ, chẳng biết từ lúc nào, cô rất sợ hãi giấc ngủ.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Bởi vì một khi ngủ, cô sẽ mơ thấy những hình ảnh trong ngục giam, ẩu đả, nhục mạ, tra tấn... Còn có cảnh cô bị nhổ mười cái móng tay, mỗi một tấc xương của ngón tay đều bị bẻ gãy vô cùng đau đớn...
Thậm chí nhiều khi, cô còn cho là mình sẽ chết trong tù. Thế nhưng thật kỳ quái, cô lại ngủ một giấc đến sáng, không gặp ác mộng giống như thường ngày. Lăng Y Mộc có chút kinh ngạc nhìn cái bóng đang nằm trên sàn bên cạnh giường.
Bởi vì liên quan đến anh sao? Bởi vì trong căn phòng này không phải chỉ có một mình cô, mà còn có một người khác... đang ở bên cạnh cô sao?
Cô không nhịn được đi xuống giường ngồi xuống, dường như không kìm lòng được đưa tay lên má anh, cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay truyền đến.
Anh là người thật, không phải tưởng tượng của cô, đêm qua cô thật sự đưa một người về phòng thuê của mình.
Đợi cô lấy lại tinh thần thì phát hiện anh đã tỉnh lại từ lúc nào, cặp mắt xinh đẹp yên lặng nhìn cô.
"Thật xin lỗi." Bỗng dưng mặt của cô đỏ lên: "Tôi... tôi chỉ là chuyện đó... nếu như anh không có nơi để đi thì có thể ở lại chỗ tôi."
Cô lo lắng một lúc, có điều sau khi nói xong lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Khuôn mặt đỏ bừng của cô in hằn trong con ngươi mờ mịt của anh, trong mắt anh giống như lóe lên một tia hơi kinh ngạc.
"Nếu như anh không muốn, vậy thì coi như tôi chưa nói gì đi." Cô cắn môi nói.
Rốt cuộc môi mỏng của anh cũng chậm rãi hé mở: "Cô muốn tôi sao?" Giọng nói giống như gió xuân. Lời này, nếu như là người đàn ông khác nói ra, đoán chừng giống như một lời tán tỉnh.
Thế nhưng từ trong miệng anh nói ra, dường như chỉ đang hỏi một vấn đề muốn hay không muốn, không mập mờ chút nào, thậm chí trong đôi mắt anh đều vô cùng yên tĩnh.
Lăng Y Mộc mấp máy môi: "Ừm, tôi muốn." Đây là câu trả lời của cô. Anh nhìn chằm chằm vào cô, sau đó đôi môi mỏng chậm rãi nở một nụ cười yếu ớt: "Vậy thì được."
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nụ cười của anh, mặc dù rất nhạt, rất nhạt, nhưng... lại cực kỳ đẹp.
Lăng Y Mộc đi làm, để lại cho người đàn ông sáu chục nghìn đi mua đồ ăn.
Thời điểm người đàn ông rời khỏi phòng thuê, bên ngoài đã có người chờ sẵn, khi nhìn thấy anh đi ra ngoài thì cung kính hô: "Anh Dịch"
"Đi thôi" Dịch Quân Phi thản nhiên nói.
Một chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng ở phía trước, Dịch Quân Phi lên xe, nhìn sáu chục nghìn trong tay, nói mới nhớ, đã bao nhiêu năm không có người kín đáo đưa tiền cho anh, mà còn là sáu mươi nghìn.
"Anh Dịch, người phụ nữ tối hôm qua ở cùng anh là nhân viên hợp đồng của Sở Bảo vệ Môi trường, cô ấy. thuê chỗ ở hiện tại ở đây từ một tháng trước, cũng vừa mới ra tù được hai tháng" .
Cao Kiến Vĩ thân là thư ký riêng nhiều năm của Dịch Quân Phi, vừa lên xe đã bắt đầu báo cáo thông tin vừa điều tra được.
"Ra tu?"
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
"Đúng, cô ấy là Lăng Y Mộc, chính là người say rượu đâm chết cô Hách Thanh Mai ba năm trước, bạn gái cũ của Tiểu Thiên Định nhà họ Tiêu. Năm đó cô ấy bị phán ba năm tù có thời hạn, đồng thời treo bằng luật sư." Cao Kiến Vĩ vừa nói vừa cẩn thận từng li từng tí quan sát vẻ mặt của cấp trên nhà mình.
"Lăng Y Mộc... Trong miệng Dịch Quân Phi lẩm bẩm đọc lại cái tên này, môi mỏng nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm yếu ớt: "Ngược lại rất thú vị"
Lúc trước kết thông gia với nhà họ Hách chỉ vì Hách Thanh Mai một lòng muốn gả cho anh, còn là một đối tượng không tệ để kết thông gia, nếu như nói đời này anh nhất định phải cưới một người phụ nữ thì Hách Thanh Mai cũng là một lựa chọn tốt.
Chỉ là không nghĩ tới, vậy mà Hách Thanh Mai lại chết trong tai nạn xe cộ. Nếu như Lăng Y Mộc này biết Hách Thanh Mai có một tầng quan hệ với anh sẽ lộ ra vẻ mặt gì đây?
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ nắm lấy tay anh, đưa anh về chỗ ở của cô, dùng giọng nói run rẩy lại khẳng định đó nói cô muốn anh.
"Kiến Vĩ, cậu nói xem người phụ nữ như thế nào thì xứng với tôi?" Đột nhiên Dịch Quân Phi hỏi một câu.
"Hả?" Trong lúc nhất thời Cao Kiến Vĩ không biết nên trả lời như thế nào: "Hẳn là phải xem anh Dịch muốn kiểu phụ nữ gì đi".
Dịch Quân Phi nhàn nhạt nói: "Trở về đặt tài liệu của Lăng Y Mộc lên bàn tôi." "Vâng." Cao Kiến Vĩ nói: "Anh Dịch đối với Lăng Y Mộc... có hứng thú sao?"
Lúc tan việc, Lăng Y Mộc nhận được điện thoại của bố bảo cô về nhà một chuyến, nói là ra tù rồi thì nên về nhà thắp nén hương cho người mẹ đã qua đời.
Ngược lại Lăng Y Mộc có chút giật mình lo lắng, từ khi cô vào tù, trong nhà đã vội vàng muốn cắt đứt quan hệ với cô, ba năm qua, không hề có ai đến thăm cô. Thật giống như cô chẳng còn nửa điểm quan hệ với cái nhà đó nữa.
Mẹ ruột của cô qua đời sớm, khi cô ba tuổi thì đã không còn nữa.
Sau ba tháng, bố cưới mẹ kế, mẹ kế lại sinh một đứa con gái, lấy tên là Lăng Lạc Giao.
Lúc còn rất nhỏ, Lăng Y Mộc đã biết tình thương của bố và mẹ kế không giống nhau, cho nên cô cố gắng khiến mình hiểu chuyện, đạt được thứ hạng tốt trong kỳ thi.
Từ nhỏ đến lớn, việc học hành của cô chưa bao giờ khiến người khác phải lo lắng, mà dần dần bố cũng rất tình nguyện khoe khoang trước mặt người khác mình có một đứa con gái học giỏi.
Khi cô và Tiêu Thiên Định trở thành bạn trai bạn gái, có lẽ cô là người được yêu quý nhất nhà, bố coi cô là niềm tự hào, mẹ kế thì hỏi han ân cần, đến cả cô em gái cùng cha khác mẹ cũng lấy lòng các kiểu.
Cô hiểu rõ những thứ này là do Tiêu Thiên Định, cậu chủ của tập đoàn nhà họ Tiêu mới có. Chỉ là, khi đó cô còn hy vọng có thể giành được một phần tình thân chân chính.
Nhưng sau vụ tai nạn xe cộ mới khiến cô tỉnh ngộ, tất cả chỉ là do cô si tâm vọng tưởng.
Giờ phút này, ở nhà họ Lăng, Lăng Y Mộc đang nghe mẹ kế Phương Nguyệt Thanh nói Lăng Lạc Giao thật vất vả mới tiến vào giới nghệ sĩ, nhưng muốn có được một nhân vật tốt phải chuẩn bị các loại.
"Y Mộc, con cũng biết nhà chúng ta không có tiền, nhưng bây giờ em gái của con lại rất cần tiền, không bằng... Con mượn trước một chút tiền, chờ sau này em gái con trở thành ngôi sao lớn sẽ kiếm nhiều đồng tiền trả lại con." Phương Nguyệt Thanh tận tình khuyên bảo nói.
"Không có tiền." Lăng Y Mộc chỉ nói ba chữ này.
Vẻ mặt của Phương Nguyệt Thanh cứng đờ, lập tức lại hơi cười cười nói: "Con không có tiền, nhưng Tiêu Thiên Định có tiền nha, khi đó con hẹn hò với cậu ta, kết quả vừa xảy ra chuyện đã chia tay, chẳng lẽ cậu ta không nên đền bù thật tốt cho con sao?"
"Không phải khi con xảy ra chuyện, dì và bố cũng biến mất hút đấy sao?" Lăng Y Mộc nói.
Bố Lăng Lăng Quốc Chiến tức giận nói: "Làm sao, bây giờ mày lại lôi chuyện cũ ra nói hả? Lúc trước nếu không mày đâm chết người ta, em gái mày đã sớm được làm nhân vật nữ chính, bây giờ đã trở thành ngôi sao lớn rồi!"
Khóe môi Lăng Y Mộc trào phúng cười một tiếng: "Lúc trước Lăng Lạc Giao có thể được tuyển chọn làm nhân vật nữ chính là bởi vì bộ phim truyền hình đó do tập đoàn nhà họ Tiêu đầu tư, Tiêu Thiên Định chỉ rõ để Lăng Lạc Giao làm nhân vật nữ chính."
Về sau cô và Tiêu Thiên Định chia tay, nhân vật nữ chính của Lăng Lạc Giao cũng không còn nữa.
"Chị, có phải chị đang oán trách lúc chị ngồi tù nhà chúng ta không làm gì cả không?" Lăng Lạc Giao mở miệng yếu ớt nói.
"Thế nhưng người lúc trước chị đắc tội chính là nhà họ Hách và Dịch Quân Phi đấy! Lúc trước nhà họ Tiêu sợ mới khiến chị và Tiêu Thiên Định chia tay, nhà chúng ta thì có thể làm gì chứ? Nếu như khi đó chúng ta thật sự đứng bên cạnh chị, giúp chị thưa kiện, như vậy không chỉ chị mà cả nhà chúng ta đều đắc tội với nhà họ Hách và Dịch Quân Phi, người bình thường giống như chúng ta, làm sao chịu đựng nổi lửa giận và sự trả thù của bọn họ chứ?"
"Nói cũng có chút đạo lý." Đột nhiên Lăng Y Mộc nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Lăng Lạc Giao: "Nếu các người đã không thể cùng chung hoạn nạn với tôi thì dựa vào đâu muốn tôi nỗ lực để các người hưởng sung sướng chứ?"