Mục lục
Truyện Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc ( Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh) Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 389:





Có Tiểu Mạch miễn cưỡng nói một tiếng, sau đó dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Nam Thần An, “Đưa em về đi, anh Nam.”





Nam Thần An dịu dàng bước tới, ôm lây Có Tiểu Mạch một cách ân cân, dìu cô lên xe, để lại Mộ Bắc Ngật một mình ở đó.





Vẻ mặt Mộ Bắc Ngật u ám, kín đáo nhìn bóng lưng hai người họ rời khỏi, khi bước lên xe, Nam Thần An ân cần thắt dây an toàn cho Có Tiểu Mạch, cô mới bắt giác liếc nhìn Mộ Bắc Ngật.





Sắc mặt anh khó coi vô cùng, ánh mắt ẩn chứa sự phẫn nộ, hai tay buông thõng hai bên hông nắm chặt thành hình nắm đâm, đại khái là quá lo lắng rồi.





Nhưng Có Tiểu Mạch thực sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào vào lúc này.





“Tiểu Mạch, đừng sợ.” Nam Thân An nhìn cô chằm chằm và nhẹ giọng nói.





Sau đó anh đi vòng qua đầu xe tới vị trí ghế lái, ánh mắt không rõ ràng liếc nhìn Mộ Bắc Ngật rồi tiếp tục ngồi vào xe.





Nam Thần An lái xe ra khỏi Mộ Thị, Có Tiểu Mạch hoàn toàn không khống chế được mà lấy hai tay ôm lấy đầu, dáng vẻ đau khổ lúng túng.




















Chương 194: Giả bộ tác thành Cô cố nén giọng nói, nhưng vẫn đau đớn lắm bẩm: “Đừng, đừng qua đây!”





Trong dòng suy nghĩ của cô có một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng từ trong bóng tối bước ra, khi không cười thì kinh khủng như Sura dưới địa ngục, khi cười lên thì bộ mặt lại trở nên gớm ghiếc, cực kỳ đáng sợ!





Có Tiểu Mạch vì sự mắt tích của Nám Nám mà tâm trạng trở nên bát ổn và mắc chứng trầm cảm, hiện tại bất cứ thứ gì có thể kích động đến chuyện này thì đều khiến cô bộc phát.





Có Tiểu Mạch dùng sức giãy giụa vùng vẫy, suýt nữa thì làm rách dây an toàn.





Nam Thần An nhanh chóng đạp phanh, trong xe đã luôn chuẩn bị sẵn thuốc an thân, lúc này mới nhanh chóng mở ngăn kéo, lầy ra, tìm một chai nước, đưa cho Có Tiểu Mạch.





“Tiểu Mạch, mau uống đi.”





Lợi dụng khoảng trồng khi cô vừa mở miệng thì Nam Thần An liền bỏ viên thuốc trên tay vào trọng miệng rồi để cô uống nước nuốt viên thuốc xuống.





Có Tiểu Mạch mặt đỏ bừng vì nín nhịn, tim đập nhanh liên hồi cùng chậm rãi bình tĩnh trở lại, đến cả đôi mắt có hồn cũng trở nên đờ đẫn.





Có Tiểu Mạch nản lòng ngồi trên xe, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước.





“Tiểu Mạch, em đã ổn hơn chút nào chưa? Anh là anh Nam, em còn nhớ không?” Nam Thần An đỡ mặt Có Tiểu Mạch, cố gắng trần an cô.





Có Tiểu Mạch ngơ ngác nhìn một lúc lâu mới uẻ oải nói: “Em biết.”





“Tiểu Mạch, đau quá phải không, chúng ta rời khỏi đây có được không, rời khỏi Mộ Bắc Ngật, rời khỏi nơi này?”





Hai mắt Có Tiểu Mạch hỗn loạn, cũng không biết mình đã tỉnh hay chưa, chỉ là dần dần được Nam Thân An theo trình tự hướng dẫn từng chút một, cô mím chặt môi, vẻ mặt phức tạp vô cùng.





Nam Thần An nheo mắt, lẽ nào là thuốc không có tác dụng sao?





Loại thuốc này được anh đặc biệt tìm bác sĩ chuyên môn kê cho cô, cho nên có thẻ làm cho Mộ Bắc Ngật chằm chập nghe.





được những lời chỉ dẫn của anh, rất có lợi cho sau này, nhưng sau khi nghĩ lại, Nam Thân An không còn căng thẳng nữa, cô mới uống lần đầu tiên, là anh sót ruột rồi.





Ở Bên kia, khi Dịch Bác đuổi theo sếp của mình ra ngoài thì, Mộ Bắc Ngật vẫn đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng không chịu rời đi, Dịch Dách cũng ở đó nhìn anh, “Sếp à! Có…Có Tiểu Mạch đi rồi sao?”





“Dịch Bách, trong máy ngày tôi bị thương phải nằm viện, Nam Thần An vẫn luôn chăm sóc cô ấy sao?”





“Đúng vậy, anh Nam đã bảo vệ cô áy tốt đến mức ngay cả người của chúng ta cũng không tìm không có cách để tìm ra được tin tức.





“Đến bệnh viện để kiểm tra xem Có Tiểu Mạch có lưu lại hồ sơ nhập viện hay không, và cũng điều tra xem gần đây Nam Thần An có liên hệ với bác sĩ hay không?” Lông mày của Mộ Bắc Ngật nhuộm một màu khói đen, anh càng chắc chắn rằng Có Tiểu Mạch rất có thể đã bị chắn thương tâm lý!





Ngón tay buông thõng bên hông cũng siết chặt lại, Dịch Bách bắt giác phản ứng lại, nu dựa vào tác phong hành động của Mộ Bắc Ngật, không giống là sẽ để Có Tiểu Mạch đi rồi để bản thân đứng lại tại đây được.





Dịch Bách mạnh dạn hỏi, “Giám đốc Mộ, vậy sao…anh lại để Có Tiểu Mạch đi như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK