Nói rồi, Dịch Quân Phi nhấn nút kết thúc cuộc gọi.
Ông cụ Dịch nhìn chãm chẵm vào chiếc điện thoại trong tay, rất lâu sau mới giao nó lại cho người hộ lý bên cạnh.
Không cần phải lo sao? Nếu như thực sự được như vậy thì tốt quá rồi, nhưng đôi khi những thứ mình không ngờ tới mới thực sự đáng sợ nhất, giống như con trai ông năm đó cũng từng nói với ông rằng: “Bố, con sẽ không vì một người phụ nữ mà quên đi trách nhiệm của mình đối với nhà họ Dịch đâu”
Nhưng cuối cùng thì sao, vẫn vì một người phụ nữ mà từ bỏ nhà họ.
Dịch, thậm chí đến cả mạng của mình cũng không thiết!
“Đi điều tra xem, người phụ nữ đó rốt cuộc có lai lịch thế nào, tôi muốn biết mọi thứ về cô ta” Ông cụ lạnh nhạt dặn dò.
“Vâng” Trong góc phòng bệnh, một người đàn ông mặc âu phục màu đen, đeo kính mắt gọng vàng, mười ngón tay đang lướt nhanh trên bàn phím máy tính đáp.
Lăng Y Mộc nằm trên giường bệnh, trong đầu cô cực kỳ hỗn loạn, từ tối qua đến giờ xảy ra quá nhiều chuyện, cô có phần không thích ứng kịp.
‘Vừa nãy bác sĩ và y tá có qua đây giúp cô tiến hành một vài kiểm tra cơ bản, sau đó, lấy ít máu đem đi xét nghiệm, đợi đến buổi chiều, khi có kết quả rồi mới quyết định hướng điều trị Đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa, sau đó có người đẩy cửa bước vào.
Lăng Y Mộc nhìn về phía đối phương, một người đàn ông trẻ khoác trên mình bộ âu phục chỉn chu, phần cổ được thắt một chiếc cà vạt, trông khá nhã nhặn lịch sự, chắc cũng không lớn tuổi hơn cô là mấy.
Người kia nhìn cô nở một nụ cười nói: “Xin chào cô Lăng, tôi tên là Cao Kiến Vỹ, là… là thư ký của cậu Bình Quân, đây là điện thoại với túi của cô, cô kiểm tra lại túi xem có mất thứ gì không?”
Sau đó, anh ta để điện thoại và túi lên mặt tủ đầu giường của Lăng Y Mộc, lúc chuẩn bị rời đi, cô bỗng nhiên gọi anh lại hỏi: “Người tên Bình Quân đó rốt cuộc là ai?”
Cao Kiến Vỹ cung kính trả lời: “Đợi đến lúc thích hợp, cô Lăng sẽ tự khắc biết, tôi chỉ là một thư ký mà thôi”
“Vậy anh có biết tình trạng hiện giờ ở quê của tôi ra sao không?”
Lăng Y Mộc đổi chủ đề.
Cao Kiến Vỹ không hề né tránh câu hỏi này: “Cậu cả, cậu hai, dì ba của cô cùng với vợ, chồng, con cái của bọn họ đều đang bị giam trong đồn cảnh sát, vốn dĩ ông ngoại của cô cũng bị bắt lại nhưng do tuổi tác đã cao, hơn nữa vì lo rẵng bà ngoại cô không có người ở bên chăm sóc nên mới bảo lãnh ông ấy ra trước”
Lăng Y Mộc bàng hoàng, cô không ngờ rằng có nhiều người bị bắt lại như vậy, trong căn nhà đó… chỉ có duy nhất bà ngoại là người đứng ra nói đỡ cho cô.
Nhớ đến cảnh tượng tối ngày hôm qua, trong lòng cô không khỏi cảm thấy chua xót.
“Ngoài ra người nhà họ Phùng cũng đang bị giam ở đồn cảnh sát”
Cao Kiến Vỹ bổ sung thêm.
Sau khi anh ta rời khỏi, Lăng Y Mộc nhìn xung quanh phòng bệnh của mình, phòng VIP cao cấp, còn có cả thư ký riêng, hơn nữa vừa nãy không chỉ có một bác sĩ đến thăm khám cho cô mà những mấy người cùng một lúc, tất cả họ đều là chủ nhiệm của một phòng khoa. Họ còn đối đãi với cô có phần thận trọng kính cẩn.
Lăng Y Mộc đương nhiên không cho rẵng vì mình là bệnh nhân nên được họ đối xử đặc biệt như thế, chắc chản là bởi vì có Bình Quân.
Bình Quân, cậu rốt cuộc là ai?
Đầu óc của Lăng Y Mộc vô cùng hỗn loạn, cô cầm chiếc túi trên mặt tủ lên, rõ ràng lúc ấy nó rơi ở bên ngoài nhà bà ngoại.
Chương 117:
Lăng Y Mộc mở túi xách của mình ra, cô kiểm tra đồ đạc ở bên trong, vẫn còn nguyên không thiếu thứ gì cả.
Còn về điện thoại di động của cô lúc ở nhà họ Phùng bị phát hiện rồi sau đó bị cướp đi bây giờ cũng ở đây. Lúc này điện thoại đang trong tình trạng tắt máy, cô mở điện thoại ra lần nữa. Trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn và các cuộc gọi lỡ.
Có số của bà ngoại, Hoa Nhiên và cả một số điện thoại lạ nữa.
Lăng Y Mộc có thể đoán ra được phần nào lý do tại sao bà ngoại lại gọi điện thoại cho cô, còn Hoa Nhiên thì… cô nheo mắt lại, cô ấy gọi cho cô khoảng hai mươi lần.
Lăng Y Mộc nhanh chóng gọi điện thoại lại cho cô ấy.
Ở đầu bên kia, Tân Hoa Nhiên vội vội vàng vàng nghe máy, cô ấy nói: “Là Y Mộc đó hả?”
“Ừ, tối qua điện thoại của tớ… bị tắt máy rồi. Hôm nay tớ mở điện thoại ra thì thấy cuộc gọi nhỡ của cậu” Lăng Y Mộc nói.
Tân Hoa Nhiên thở dài một tiếng: “Trời ạ. Tối hôm qua tớ gọi điện cho cậu mãi mà không thấy ai nghe máy. Cậu nói đêm giao thừa sẽ tới nhà bà ngoại nên tớ lo cậu sế xảy ra chuyện gì đó. Ngoài bà ngoại đối xử tốt với cậu ra thì đám họ hàng ở nhà bà ngoại cậu toàn là những kẻ thừa nước đục thả câu thôi à”
Tân Hoa Nhiên nói liến thoảng không ngừng, cô ấy gọi điện thoại liên tục cho Lăng Y Mộc từ tối hôm qua đến tận sáng hôm nay mà vẫn không có ai nghe máy. Kết quả càng lúc cô ấy càng cảm thấy bất an.
Cô ấy còn định nếu như trưa nay còn không gọi được cho Lăng Y Mộc nữa thì chiều này cô ấy sẽ đến thẳng nhà bà ngoại của bạn thân luôn, dù sao thì c‹ cũng biết địa chỉ nhà bà mà.
“À phải rồi, tối qua bọn họ không làm chuyện gì xấu đấy chứ” Tân Hoa Nhiên không yên tâm hỏi han.
“Bọn họ muốn bán tớ cho một kẻ ngốc lấy làm vợ rồi lấy số tiền đó để mua nhà” Lăng Y Mộc không hề che giấu mà cô đã nói hết những chuyện xảy ra tối hôm qua ở nhà bà ngoại cho Tân Hoa Nhiên biết.
Tân Hoa Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao trên đời lại có loại người không biết xấu hổ thế nhỉ! Còn cậu thì sao, cậu không bị bọn họ bắt nạt đấy chứ”
“Cũng may là có Bình Quân cứu tớ, tớ không sao đâu.” Lăng Y Mộc nói.
“Vậy bây giờ cậu đang ở đâu, cậu quay về phòng trọ rồi hả? Tớ đến tìm cậu” Tân Hoa Nhiên nói.
“Đừng, tớ… tớ vẫn chưa về nhà, bây giờ tớ đang ở cùng với Bình Quân. Đợi khi nào tớ về nhà rồi tớ sẽ gặp cậu sau” Lăng Y Mộc vội nói.
Tân Hoa Nhiên nghe thấy Lăng Y Mộc nói như thế thì cô ấy dặn dò cô phải cẩn thận rồi sau đó căm giận nói: “Đám người nhà nhà cậu ấy thật sự phải để cho người ta dạy cho một bài học mới được. Còn nếu lần này cậu cứ bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như thế thì không chừng bọn họ vẫn sẽ chứng nào tật nấy đấy”
“Ơ mà” Lăng Y Mộc nói.
Đợi sau khi cúp điện thoại Lăng Y Mộc có chút do dự nhìn cuộc gọi lỡ của bà ngoại, cô nên nói gì với bà ngoại bây giờ? Cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra sao, hay là… để cho cậu cả cậu hai dì ba phải chịu trừng phạt mà bọn họ đáng phải nhận?
Lăng Y Mộc thở dài một cái, cô ấn nút gọi điện thoại lại cho bà ngoại. Không bao lâu sau đầu bên kia đã có người bắt máy, giọng nói run run của bà ngoại vang lên: “Là Y Mộc hả cháu?”
“Vâng ạ” Lăng Y Mộc nghe thấy giọng của bà ngoại thì không khỏi cay cay sống mũi.
“Y Mộc, tối hôm qua cháu không sao chứ? Bà… bà nghe nói sau đó cháu được một người máu mặt cứu. Cháu có bị thắng ngốc nhà họ Phùng bắt nạt không đấy? Cháu có bị bọn họ…”
“Không ạ, bà ngoại cháu không sao đâu ạ. Tối qua không xảy ra chuyện gì cả” Lăng Y Mộc nói.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt” cuối cùng thì bà ngoại cũng thở phào nhẹ nhõm, bà ấy nói: “Nếu như cháu mà xảy ra chuyện gì đó thật thì sau này lúc bà xuống suối vàng bà biết ăn nói với mẹ cháu thế nào đây”
Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy cay cay sống mũi thôi.
Chương 118:
Đúng vào lúc này ở đầu bên kia điện thoại vọng tới giọng nói thúc.
giục của ông cụ Lư: “Sao bà không chịu nói với Y Mộc bảo nó nhanh chóng đến sở cảnh sát rút lại đơn kiện đi rồi bảo sếp lớn bên kia thả hết mấy người bọn họ ra.”
“Thả bọn chúng ra ư? Thả gì mà thả, chúng nó tự gây ra tội thì phải chịu chứ. Chúng bị giam bao lâu thì kệ.”
“Chúng là con trai con gái của bà đấy, bà có cần phải làm như thế vì một người ngoài không?”
“Người ngoài cái gì, con bé là cháu ngoại của tôi. Mẹ nó không còn nữa thì người làm bà ngoại như tôi sẽ làm chỗ dựa, bảo vệ cho nó.”
“Bà như thế này là muốn sau này không có ai phụng dưỡng bà nữa đúng không. Bà còn định để cho đứa cháu gái từng ở tù của bà phụng dưỡng đưa ma mình hả?”
Hai người già cãi nhau, dường như bọn họ quên mất điện thoại đang trong tình trạng nghe máy. Một lúc lâu sau bà nội mới nhớ ra mình vẫn đang nói chuyện điện thoại, thế là bà ấy nói: ‘Y Mộc, cháu vẫn đang nghe chứ?”
“Cháu đây ạ” Y Mộc nói.
“Bà ngoại biết cháu không sao thì cũng yên tâm hơn rồi. Cậu cả, cậu hai dì ba còn có cả anh họ chị họ của cháu nữa, bọn chúng đều bị tiền tài che mờ con mắt rồi nên mới làm ra cái chuyện thất đức như thế. Cháu không cần phải đi rút đơn kiện đâu. Cứ kệ chúng nó bị giam bao lâu thì giam.” Bà ngoại nói kiên quyết rồi sau đó bà ấy cúp máy luôn.
Lăng Y Mộc cầm lấy điện thoại, cô đã khóc không thành tiếng rồi.
Cô cứ nghĩ bà ngoại gọi điện thoại cho cô là muốn cô bỏ qua chuyện này, muốn cô đừng truy cứu thêm nữa, muốn dì bao sở cảnh sát thả cậu cả cậu hai dì ba ra.
Nhưng cô lại không ngờ rẵng bà ngoại lại muốn làm chỗ dựa cho cô.
Cũng giống như hồi bé cô bị bố mang đến vứt ở chỗ bà ngoại vậy.
Lúc cô khóc nhè khi bị những đứa trẻ khác trong xóm nhỏ bắt nạt thì bà sế nắm lấy tay của cô rồi dẫn cô đi tìm những đứa trẻ đã bắt nạt mình.
Bà ngoại nói: ‘Y Mộc đừng khóc nữa, có bà ngoại ở đây rồi bà sẽ là chỗ dựa cho Y Mộc. Chúng ta không bắt nạt người khác nhưng cũng không thể để người khác bắt nạt chúng ta được”
Bà ngoại sẽ đi tìm người khác nói lý cho cô, nếu như nói lý mà không giải quyết được vấn đề thì bà ngoại sẽ xắn tay áo lên giống như người đàn bà đanh đá vậy.
Thế nhưng trong mắt của dì ba ngoại như thế này thật sự rất đáng yêu. Ở trong mắt của người khác cô chẳng qua chỉ là một con nhóc không có mẹ, sau khi bố lấy vợ mới thì cô lại giống như đứa con ghẻ vậy.
Nhưng cô lại là cục cưng trong mắt của bà ngoại.
Bà ngoại thường nói với cô rằng ‘Đợi Y Mộc của bà trưởng thành rồi thì bà có thể ngồi hưởng phúc được rồi’ nhưng khi cô khôn lớn rồi, khi cô có thể báo hiếu được cho bà ngoại thì cô lại ngồi tù.
Khi đó sau khi bà ngoại biết được tin cô ngồi tù thì đã đổ bệnh không tài nào khỏi được, năm ngoái khó khăn lắm sức khỏe của bà ngoại mới hồi phục lại được chút Bà ngoại biết rõ nếu như bà ấy đứng về phía của cô thì ắt sẽ phải đứng ở phía đối lập với ông ngoại, và chắc chản sẽ cãi nhau ầm ï với cả gia đình. Thậm chí có thể bà sẽ khó có thể sống tiếp ở trong cái nhà kia được nữa, thế nhưng cuối cùng bà ấy vẫn lựa chọn đứng về phía cô.
Nước mắt trong hốc mắt của cô không ngừng rơi xuống, ướt tay và cả ga trải giường…
Khi Dịch Quân Phi bước vào phòng bệnh thì nhìn thấy Lăng Y Mộc đang cầm điện thoại khóc không ngừng.
Dịch Quân Phi nhíu chặt mày lại rồi nhanh chóng đi đến bên giường bệnh của Lăng Y Mộc, anh nâng gương mặt của cô lên rồi nói: “Chị ơi chị sao vậy, có phải chị cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Lăng Y Mộc nhìn người trước mặt mình bằng đôi mắt đâm nước mắt rồi lắc đầu.
Nhưng Lăng Y Mộc như thế này lại càng khiến cho Dịch Quân Phi lo lắng hơn, anh nói: “Chị ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ, sao chị lại khóc thành ra thế này chứ? Chị cho tôi biết đi, cho dù là có chuyện gì thì tôi cũng sẽ giả quyết giúp chị”
Anh dùng tay lau nước mắt cho cô, khi ngón tay của anh chạm phải nước mắt, anh chỉ cảm thấy ngón tay của mình đang nóng hẳn lên Đây là nước mắt của cô, nó nóng bỏng đến thế.
Chương 119
Nước mắt của cô luôn khiến cho anh có loại cảm giác sợ hãi, không biết phải ứng phó như thế nào. Dường như anh có thể làm bất cứ chuyện gì chỉ để cô ngưng khóc.
Lăng Y Mộc “òa” lên một tiếng, đột nhiên sà vào lòng của Dịch Quân Phi khóc lớn.
Đến cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại hành động như vậy vào lúc này. Chỉ là lúc cô ôm anh, lúc gương mặt cô tựa trên ngực anh, dường như cô không cần phải kiềm chế bản thân nữa mà có thể thoải mái trút ra hết mọi sự đau khổ trong lòng mình.
Dịch Quân Phi cúi đầu nhìn người con gái đang khóc thút thít trong lòng mình, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô khóc thoải mái.
Lăng Y Mộc không biết bản thân đã khóc được bao lâu, đến sau cùng cô gần như không thể khóc ra nước mắt nữa.
Dịch Quân Phi dùng khăn giấy dịu dàng lau những giọt nước mắt chưa khô trên mặt cô: “Bây giờ chị có thế nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không?”
“Là bà ngoại” Cô khụt khit.
“Bà ấy đến cầu xin chị tha thứ sao?” Đôi mắt anh hơi tối đi, hỏi.
“Không phải, bà ngoại chỉ đến hỏi tôi có sao không, rồi bảo tôi mặc kệ cậu cả bọn họ đi, cứ để bọn họ bị nhốt bao lâu thì nhốt” Lăng Y.
Mộc nói với âm mũi nặng.
Dịch Quân Phi có chút ngạc nhiên: “Bà ngoại của chị khá tốt”
“Bà ngoại tốt với tôi lắm” Lăng Y Mộc lẩm bẩm, chỉ là cô chưa từng nghĩ rắng bà ngoại lại tốt với cô đến mức độ này. Vì công bằng của cô mà bà ngoại nguyện biến mình thành kẻ địch của cả gia đình.
“Vậy chị thì sao? Có định sẽ tha thứ cho những người thân kia của chị không?” Dịch Quân Phi hỏi.
Lăng Y Mộc ngước mắt lên, nhìn chăm chằm người đang đứng trước mắt.
Dịch Quân Phi tiếp tục nói: “Nếu như chị tha thứ cho họ, vậy thì tôi có thể bảo bên cục cảnh sát thả người. Nhưng nếu chị muốn trừng phạt bọn họ, tôi có thể tìm luật sư, để cả đời bọn họ cũng không được ra tù”
Anh nói rất nhẹ nhàng, giống như chuyện này đối với anh chỉ là một chuyện đơn giản.
Lăng Y Mộc sợ run. Cô học pháp luật, đương nhiên biết rắng tuy cùng một chuyện đó, nhưng đôi khi chỉ cần thay đổi tính chất là tội danh có thể thay đổi rất lớn.
Nhưng mà, những luật sư bình thường không kiện nổi những vụ thế này. Nếu như thật sự muốn bọn người đó cả đời không thể ra tù, e rằng người luật sư đó phải ít nhất là những vị tài giỏi hiếm hoi kia!
“Rốt cuộc cậu là ai?” Lăng Y Mộc hỏi. Từ lúc câu hỏi này thốt ra từ miệng cô, cô cảm nhận được trái tim mình cũng đang lo lắng đập mạnh, đến mức cô bất giác nín thở.
Lông mi của Dịch Quân Phi hơi run rẩy, anh nhìn chằm chấm đôi tay chậm rãi siết chặt thành nắm đấm của Lăng Y Mộc mà cau mày lại.
Anh đưa tay nâng tay phải đang được quấn vải gạc của Lăng Y Mộc lên, rồi mở từng ngón tay nắm thành nắm đấm của cô ra.
“Chị không cần phải lo lắng, chị nắm tay mình như vậy sẽ khiến cho vết thương trên tay chị khó lành hơn đó” Anh vừa nói thì nhìn thấy phần vải ở lòng bàn tay cô đã nhuốm máu.
Xem ra cái nằm của cô đã khiến cho vết thương hở ra lần nữa.
Dịch Quân Phi bấm chuông gọi y tá.
Y tá đến ngay trong tức khắc, nghe nói qua tình huống, cô ấy lập tức nhanh chóng tháo vải trên tay Lăng Y Mộc xuống. Quả Nhiên, những vết thương gây nên bởi mảnh vỡ của gương vào tối qua đang không ngừng chảy máu.
Y tá xức thuốc bột lên cầm máu.
Chương 120
Lăng Y Mộc chỉ yên lặng quan sát từ đầu đến cuối. Ngay cả khi nhìn thấy những vết thương xấu xí trên lòng bàn tay, vẻ mặt của cô vẫn không hề thay đổi.
Mãi đến khi y tá quấn dùng băng gạc quấn lên tay phải cho Lăng Y Mộc lần nữa. Bởi vì hơi đau nên lông mày của cô bất giác cau lại, nhưng cô lại không kêu đau lấy một lời nào.
“Để tôi, cô ra ngoài đi” Dịch Quân Phi nói với y tá.
Sau đó y tá kính cẩn rời khỏi phòng. Dịch Quân Phi cầm lấy miếng gạc, thuần thục quấn nó lên tay phải Lăng Y Mộc. Động tác của anh nhẹ nhàng lại cẩn thận từng li từng tí, cơ hồ khiến tay phải của cô không có cảm giác đau.
Sau khi băng xong, anh đặt miếng gạc xuống: “Mấy ngày này, cố gắng đừng dùng tay phải, đừng nắm chặt tay như vừa rồi. Chị còn muốn chảy bao nhiêu máu nữa mới đủ đây?”
Cô nhìn gạc anh quấn, thắt nút rất đẹp: “Hình như cậu buộc cái này rất thuần thục”
Trong mắt anh chợt lóe lên chút u ám: “Lúc nhỏ từng học qua cách băng bó” Lúc đó, bố vì chạy đi tìm mẹ mà bôn ba khắp nơi, có đôi khi thấy một người có dáng lưng tương tự đi trên đường, ông lại lao tới giữ người lại. Vì thế, ông thường bị người ta đánh.
Còn anh luôn băng bó vết thương cho bố, lâu dần, thậm chí còn trở nên thành thạo chuyện này.
Chẳng qua là sau khi bố anh qua đời, anh chưa bao giờ băng bó cho ai như thế này. Cô là ngoại lệ duy nhất.
“Từ giờ đừng nắm chặt mảnh gương vỡ trong tay nữa, lần này may mà không bị thương gân tay, bằng không tay chị không dùng được nữa đâu” Dịch Quân Phi nói.
Lăng Y Mộc cắn môi: “Nhưng nếu đêm qua tôi không làm vậy, tôi sẽ không thể duy trì được chút ý thức nào, có lẽ sẽ ngất xỉu. Sau đó… để đối phương muốn làm gì thì làm”
“Đau không?” Anh hỏi. Đêm qua anh xông vào, cô cầm mảnh vỡ trên tay, cảnh tượng máu chảy không ngừng kia vẫn còn khắc sâu trong đầu anh.
Anh chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào dùng ý chí vững vàng như vậy để chống cự. Mặc dù thần trí cô đã rơi vào trạng thái hỗn loạn nửa tỉnh nửa mê, nhưng ý chí của cô vẫn bám trụ như cũ.
“Vẫn ốn” Cô nhẹ nhàng cụp mắt xuống: “Thật ra chút đau đớn này với tôi mà nói hoàn toàn chẳng là gì cả. Bình Quân, cậu biết không?
Cho dù cậu lừa tôi, nhưng mà… Tôi vẫn rất cảm kích cậu đã cứu tôi vào hôm qua. Trước kia trong tù dù tôi có cầu xin cũng không có bất kỳ ai tha cho tôi cả, bởi vì tôi đã ngầm đắc tội với người không thể đắc tội nhất. Cho nên những đau khổ đó trở thành những thứ tôi đáng phải nhận”
Ngừng lại một chút, cô hít một hơi thật sâu: “Nhưng mà đêm qua không giống vậy. Lúc tôi đau đớn cậu đã đến, khiến tôi cảm thấy tôi cũng không phải kẻ tứ cố vô thân”
Cô thì thầm nói, lại chưa từng chú ý tới, trong lúc cô nói chuyện sắc mặt của anh mơ hồ trở nên vô cùng khó coi.
Nếu như nói, có chuyện gì làm Dịch Quân Phi hối hận thì chính là năm đó… bỏ mặc cho những kẻ kia ra tay với cô ở trong tù.
Vốn dĩ anh không quan tâm người phụ nữ kia phải chịu những nỗi đau thế nào trong tù. Cho dù trong tù có chết người, đối với anh cũng chẳng khác gì chuyện nhạt nhẽo thường tình.
Nhưng bây giờ, anh lại không muốn cô phải chịu chút tốn thương nào.
“Thực xin lỗi” Anh lẩm bẩm nói.
Cô khó hiểu ngước nhìn anh: “Cậu nói xin lỗi gì chứ, nếu như hôm qua cậu không tới thì bây giờ tôi không thể bình an vô sự được rồi”
Cô cho rằng anh đang nói xin lỗi vì những gì đã xảy ra đêm qua.
Thanh Thủy, thậm chí còn có một số ngành do nhà họ Dịch độc quyền. Bởi vậy ở Thanh Thủy, đôi khi được gọi là thành phố của nhà họ Dịch.
Chương 121
Cổ họng Dịch Quân Phi hơi thắt lại, và vào lúc này anh không thể nói rằng mình là Dịch Quân Phi.
Nhưng rõ ràng, anh cũng định nói cho cô biết thân phận thật sự của mình!
Dưới ánh đèn của căn phòng, mái tóc dài của cô xõa tung trên vai và trên khuôn mặt có điểm tô chút gì đó vẻ tái nhợt. Đôi mắt đen trảng rõ ràng mơ màng nhìn anh giống như đang lo lắng một điều gì đó, hoặc cũng có thể đó như là một ánh mắt của nổi cam chịu số phận.
Như thể những áp lực nặng nề của cuộc sống đã đè nặng lên cơ thể cô quá nhiều, đến mức cô không thế chịu nổi và cũng chẳng thể kháng cự. Cũng chính vì như thế nên cô đã sớm cam chịu số phận và chấp nhận lấy những bất công của đời mình.
“Chị à, chị cứ yên tâm mà ở bệnh viện dưỡng thương cho thật tốt, chị đừng nghĩ nhiều đến những chuyện khác nữa. Đợi đến lúc chị xuất viện, tôi sẽ nói cho chị biết tôi là ai” Dịch Quân Phi nói.
Cô nhìn anh, chần chờ một lúc sau đó thì gật đầu.
Lăng Y Mộc ngáp dài một tiếng, như thế cô đã nói xong hết những điều mình lo lắng trong lòng và giờ mí mắt cô bắt đầu lim dim.
“Nếu chị buồn ngủ thì cứ đi ngủ trước đi, bác sĩ nói mấy ngày nay chị sẽ hơi dễ buồn ngủ một chút” Dịch Quân Phi nói, sau đó anh đỡ Lăng Y Mộc nằm xuống.
Thoáng chốc sau, Lăng Y Mộc đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Dịch Quân Phi nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Lăng Y Mộc, đôi môi mỏng mím chặt. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi má của cô và cuối cùng lưu lại trên đôi môi.
“Chị à, chị nói xem, rốt cuộc tôi phải nói với chị như thế nào đây?”
Đáp lại anh chỉ là sự im lặng.
Khi Lăng Y Mộc tỉnh dậy, cô nhìn thấy Dịch Quân Phi vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh của cô và bộ quần áo trên người anh vẫn là bộ đó.
“Đói bụng à? Có cần tôi nhờ người mang đồ ăn lên không?”
Nghe anh nói vậy, cô mới chợt nhận ra rằng dường như cô thực sự rất đói.
Lăng Y Mộc khẽ gật đầu.
“Vậy để tôi bế chị vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ trước, rồi sau đó ăn món ngon” Dịch Quân Phi nói, rồi sau đó trực tiếp bế Lăng Y Mộc đang nằm trên giường bệnh lên.
“Tự tôi có thế…” Lăng Y Mộc còn chưa kịp dứt lời thì cả người đã được nhấc bổng lên không trung, cô gần như vô thức ôm lấy cổ Dịch Quân Phi.
Anh bế cô đến phòng vệ sinh rồi cẩn thận đặt cô lên bồn rửa tay bên cạnh. Sau đó anh lấy một đôi dép lê với lông mềm mại và giúp cô đi vào, cuối cùng anh mới đặt cô xuống mặt đất.
“Có thể đứng vững chứ?” Anh hỏi.
“Ừ” Cô khẽ trả lời. Lúc này anh đang đứng ở phía sau lưng cô, hai tay anh choàng qua hai bên hông cô và đặt lên bồn rửa tay. Giờ đây, gần như cả người cô được cố định trong ngực của anh.
Vào lúc này, chân cô rõ ràng đang ở trên mặt đất, nhưng cô lại có cảm giác như mình đang lơ lửng trên không.
Chỉ cần cô ngẩng đầu lên thì cô có thể thấy ngay tấm gương đang được đính phía trên bồn rửa tay. Và ngay giờ phút này, thông qua tấm gương đó cô có thể nhìn thấy rõ hình dạng của cô và anh.
Chương 122
Anh lấy bàn chải đánh răng cho cô, bôi kem đánh răng xong rồi lấy cốc nước ấm đặt vào tay của cô.
Lăng Y Mộc đỏ mặt, suýt nữa thì quên cả cách đánh răng, xung quanh người toàn là hơi thở của anh.
Anh lại lấy ra một cái khăn lông, thấm ướt chiếc khăn dưới vòi nước ấm áp.
“Tôi có thể tự làm được mà… Lăng Y Mộc cản môi nói.
“Để tôi làm những việc này, không phải dễ dàng hơn một chút sao?” Anh nói Nhưng vấn đề là tư thế này… quá gần nhau rồi! Cô bị mắc kẹt trong vòng tay của anh, hai cánh tay anh vươn qua hai bên người cô, làm ướt chiếc khăn trước mắt cô, rồi lau khô…
‘Tâm mắt Lăng Y Mộc không khỏi hướng lên, nhìn tấm gương phía trước mặt.
Cô vẫn luôn biết Bình Quân đẹp trai nhưng mà lúc này nhìn anh không bị tóc mái che mất trán, trên người mặc một bộ vest và giày da.
Toàn thân anh từ trên xuống dưới đều có cảm giác cao quý, sang trọng, giống như là người ngồi ở trên cao, một tồn tại không thể vượt qua được.
Sao trước kia cô lại không nhìn ra nhỉ? Nghĩ lại, ngay cả Tân Hoa.
Nhiên cũng cảm thấy anh không thể nào là một kẻ lang thang, nhưng mà cô vẫn nhất mực cho rằng anh là loại người giống như cô, còn muốn giữ anh ở cạnh bên cô.
Là bởi vì… cô quá sợ cô đơn sao?
Nhưng trên thực tế, anh không phải là kẻ lang thang, ngược lại thân phận còn không phải bình thường.
Những món đồ trên người anh, cô đều có thể nhìn ra được có giá trị không nhỏ, mà thái độ của bác sĩ và y tá đối với anh cũng là cực kì cung kính.
“Chị đang suy nghĩ gì đấy?” Giọng anh đột nhiên cắt ngang sự xuất thần của cô.
Cô chợt tỉnh táo lại, chỉ thấy lúc này, ánh mắt anh đang nhìn thẳng vào cô trong gương, ánh mắt hai người họ chạm nhau trong gương.
Lăng Y Mộc bàng hoàng, như thể vào lúc này mình hoàn toàn bị chói trặt lại trong ánh mắt của anh.
“Chị, mặt của chị đỏ quá” Anh thì thầm, hơi cúi người xuống, kề môi sát vào mặt cô, hơi thở nhẹ nhàng phun lên má và cổ của cô, gây cảm giác tê tê, ngứa ngáy khó chịu.
Lập tức, mặt của cô càng đỏ hơn.
“Tại sao cậu… vẫn gọi tôi là chị?” Cô cố gắng dời đi tâm mắt, rũ mắt xuống, không nhìn vào gương nữa.
“Chị không thích tôi gọi chị là chị sao?” Hẳn hạ giọng hỏi ngược lại.
“Cậu rõ ràng không phải kẻ lang thang… Không cần gọi tôi là chị đâu” Cô lẩm bẩm nói.
Anh im lặng, trong không khí có một loại cảm giác ngột ngạt khó tả.
Trong phòng vệ sinh, chỉ có dòng nước từ vòi vẫn phát ra tiếng ồn ào.
“Chị trách tôi lừa dối chị sao?” Một lúc sau, anh mới lên tiếng.
Lăng Y Mộc cũng không thể nói rõ cô cảm thấy thế nào khi bị anh lừa dối. Cô ghét nhất là bị người khác lừa dối, nhất là anh còn lừa gạt cô trong một thời gian dài.
Nhưng khoảng thời gian đã trải qua với anh thật sự quá đẹp, tuyệt vời như là trong một giấc mơ. Mà anh cũng đã cứu cô, nếu không có anh thì có lẽ đối với cô sẽ là một địa ngục khác.
Hít một hơi thật sâu, Lăng Y Mộc nâng mắt lên nhìn anh trong gương lần nữa: “Bình Quân, tôi không trách cậu” Chỉ là cô cũng biết từ nay về sau, anh sẽ không phải là em trai của cô nữa. Anh và cô, về cơ bản là người của hai thế giới khác nhau.
Lông mày Dịch Quân Phi khẽ cau lại, rõ ràng là anh nên vui khi nghe cô nói rằng cô không trách anh. Nhưng ánh mắt của cô khiến trong lòng anh cảm thấy bất an.
Giống như là cô đang tạo ra khoảng cách với anh.
Anh không thích cảm giác này.
Chương 123:
Sau khi Lăng Y Mộc rửa mặt xong, Dịch Quân Phi lại ôm Lăng Y.
Mộc trở lại giường bệnh, đồ ăn đã có người chuẩn bị xong hết rồi.
Là cháo và một ít dưa cải, mặc dù đơn giản nhưng trông rất hấp dẫn, bụng của Lăng Y Mộc ngay lập tức kêu lên ‘ọc ọc’.
“Bác sĩ nói hiện giờ tốt nhất thì chị chỉ nên ăn một số thức ăn dễ tiêu hóa thôi” Dịch Quân Phi nói.
Nói rồi, anh lấy từng món đặt lên trên chiếc bàn nhỏ trên giường bệnh của cô.
Nếu như để người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ sợ sẽ nhìn đến tròng mắt cũng rơi ra ngoài mất, mới qua có bao lâu mà đường đường là anh Dịch, người đàn ông có thể hô mưa gọi gió ở Thanh Thủy, vậy mà lại ở đây hầu hạ một người phụ nữ như vậy.
Lăng Y Mộc cầm lấy muỗng, bắt đầu ăn, nhưng bởi vì phải cúi thấp đầu khi ăn nên tóc cô cứ rơi xuống ôm lấy hai má cô, rất dễ rơi vào.
trong cháo Lăng Y Mộc đang muốn tìm một dây cột tóc cột tóc lên thì Dịch Quân Phi lại đi trước nói với cô: “Để tôi.” Anh vừa nói vừa lấy một hộp dây cột tóc và cái lược từ bên cạnh ra.
Lăng Y Mộc nhìn thấy logo của dây cột tóc thì đã biết đây là dây cột tóc của một hãng lớn, trước khi cô bị bắt vào tù, cô cũng đã từng mua một số đồ trang sức của nhãn hiệu này, chẳng qua là lúc đó, thu nhập của cô cũng chỉ có thể mua được một số đồ vật nho nhỏ của nhãn hiệu này mà thôi.
Trái lại cô lại không nghĩ đến, Dịch Quân Phi vậy mà lại tỉ mỉ đến vậy, đến cái này cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.
“Cậu biết làm à?” Cô không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
“Mỗi ngày đều thấy chị chải tóc, nhìn một chút là biết làm thôi.” Dịch Cẩn Y nói.
Anh cầm lược chải tóc cho cô, sau đó lại cột tóc cô lên. Lại nói tiếp, động tác của anh cũng không được xem là nhuần nhuyễn lắm, ngược lại lại có cảm giác hơi thô bạo một chút.
Đúng lúc này, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi” Dịch Cẩn Y nói.
Cửa phòng bệnh được mở ra, Cao Kiến Vĩ đi vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì vẫn có cảm giác hơi hoảng sợ chưa kịp bình tĩnh trở lại.
Anh Dịch… Đang cột tóc cho phụ nữ?
Phải biết rằng, bình thường anh Dịch còn không thèm quan tâm đến mấy người phụ nữ suốt ngày bám theo anh, vậy làm sao anh có thể làm loại chuyện này cho phụ nữ kia chứ.
Chẳng qua là, hình như nếu chuyện xảy ra trên người Lăng Y Mộc, thì không có gì là không có khả năng cả.
Lăng Y Mộc vốn còn chưa kịp phản ứng lại, chẳng qua là nhìn thấy vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Cao Kiến Vĩ, cô mới phản ứng lại, lúc.
này Bình Quân cũng đã chải tóc cho cô xong rồi!
Vẻ mặt của Lăng Y Mộc ngay lập tức ửng đỏ.
“Có chuyện gì?” Dịch Quân Phi lại không quan tâm mà lên tiếng hỏi, tiếp tục nhẹ nhàng chải tóc cho Lăng Y Mộc.
“Là… Cao Kiến Vĩ hơi do dự một chút, lại không nói gì.
ta mới nghĩ đến việc muốn đến đây lấy tin” Cao Kiến Vĩ nói.
Dịch Quân Phi lạnh lùng nói: “Anh ta là muốn lấy tin tức của tôi, hay là lấy tin về Y Mộc?”
Chương 124:
“Hình như tên phóng viên này không biết chuyện năm đó cô Lăng ngồi tù, dường như anh ta chỉ biết tên của cô Lăng, và tưởng rằng đây chỉ là tin tức ngoài lề của anh Dịch mà thôi.’ Cao Kiến Vĩ nói Dịch Quân Phi lạnh lùng nói: “Tiếp tục hỏi, hỏi rõ hị chuyện rồi mới thả người, còn việc anh ta nói anh ta thấy có người nói về tôi ở trên mạng, vậy thì điều tra thử xem đến cùng là ai nói, ai nhìn thấy!”
“Tôi hiểu rồi” Cao Kiến Vĩ đáp.
Mà lúc Dịch Quân Phi đẩy cánh cửa phòng bệnh ra một lần nữa, nhìn thấy người đang ăn cháo trên giường bệnh, chuyện của tên phóng viên đó, là trùng hợp hay sao?
Vừa vẹn chỉ là đêm qua trùng hợp bị nhìn thấy, hay là nói… Còn có chuyện khác?
Lăng Y Mộc ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt trầm mặc của Dịch Quân Phi, trên người mơ hồ tản ra một loại cảm giác âm u. Trong lúc nhất thời, cô có hơi hoảng sợ, ngây ngốc nhìn chắm chằm đối phương.
Chỉ là trong nháy mắt, cảm giác âm u đó trên người Dịch Quân Phi ngay lập tức biến mất, trên khuôn mặt khôi ngô, xuất hiện một ý cười nhàn nhạt, cũng giống như bình thường vậy.
“Chị, sao vậy, sao lại nhìn tôi chẳm chẳm như thế?” Anh hỏi.
Cô có chút do dự lắc đầu: “Không có gì.”
Khoảnh khắc vừa rồi, cô chỉ cảm thấy người đang đứng trước mặt mình bỗng nhiên trở nên vô cùng xa lạ, hoặc có lế nên nói… Thật ra đây mới chính là con người thật của anh, mà giờ phút này, thật ra người đang mỉm cười với cô đây, lại giống như một người đàn ông bình thường hiền lành giống như thiên sứ vậy chẳng qua cũng chỉ là một mặt giả tạo mà thôi?
Từ lúc Tiêu Tử Miên biết được người đứng sau Lăng Y Mộc là Dịch Quân Phi thì cả người cô ta đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Điều này đồng nghĩa với việc vết thương trên chân cô ta căn bản không có cách nào báo thù được rồi!
Chuyện cô ta bị đánh gãy chân, sau đó nhập viện đã trở thành chuyện cười trong các bữa tiệc trà chiều của các cô chủ rồi, nếu sau này cái chân này không thế trị khỏi được, vậy thì cô ta thật sự sẽ trở thành trò cười vĩnh viễn rồi.
Đầu là do Lăng Y Mộc, nếu không phải là do người phụ nữ đó thì làm sao cô ta sẽ biến thành dáng vẻ như hiện giờ được?
Hơn nữa Lăng Y Mộc đã bám được Dịch Quân Phi vậy mà còn không nói! Tiêu Tử Miên nghỉ ngờ, rất có khả năng Lăng Y Mộc cố ý không nói, cô cố ý tỏ ra mình yếu thế, sau đó dụ cô ta ra tay, cuối cùng lại bảo Dịch Quân Phi báo thù cho cô!
Tiêu Tử Miên càng nghĩ càng tức.
Hôm này bạn bè cố ý bao một căn phòng ở đây, nói muốn giúp cô ta giải sầu, nhưng cô ta vẫn còn đang chống nạng, thì còn có thể vui lên được bao nhiêu kia chứ.
Ngay lúc Tiêu Tử Miên chống nạng rời khỏi phòng bao, thì nhìn thấy có một nhóm người đang đi về phía bên này, mà trong đó còn có một thân ảnh mà cô ta rất quen thuộc!
Chính ngay vào lúc này, sau khi người đàn ông đi đầu trong đám người ấy nhìn thấy Tiêu Tử Miên thì trên mặt ngay lập tức hiện lên ý cười, nhanh chân đi đến trước mặt cô ta: “Cô Tiêu, thật không ngờ còn có thể gặp được cô ở đây, chân cô bị thương à? Ai, đáng ra chúng tôi nên chủ động đến thăm cô mới đúng…”
Trên mặt đối phương hiện lên vẻ nịnh bợ, lại dông dài nói đủ thứ chuyện, Tiêu Tử Miên hoàn toàn không nhận ra người này là ai nhưng cô ta cũng ngại không biểu hiện ra ngoài, đến cuối cùng, vẫn là do chính người này lên tiếng nói: “Tôi là sở trưởng Viện nghiên cứu và thiết kế số hai Phương Hà, chúng tôi và Tập đoàn Tiêu Thị cũng có hợp tác với nhau trong vài dự án, trước đây trong một buổi tiệc ở Tiêu Thị, tôi đã từng gặp qua cô Tiêu đây mấy lần rồi.”
Mặc dù Tiêu Tử Miên không nhớ mình đã từng gặp qua người này rồi, chẳng qua là cô ta lại biết Viện thiết kế Phương Hà, chẳng qua cũng chỉ là một viện thiết kế nhỏ mà thôi, bởi vì ông chủ của viện này là bà con xa với nhà họ Tiêu nên cũng có lúc, nếu nhà họ Tiêu có một vài dự án thiết kế không quá quan trọng thì sẽ vứt cho viện thiết kế này làm.
“Mấy người đang muốn ăn liên hoan à? Hay cho tôi cùng đi với, dù sao thì hiện giờ tôi cũng rảnh” Tiêu Tử Miên đột nhiên nói.
Mà tên viện trưởng của viện số hai này nghe vậy thì có cảm giác như tự nhiên có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, mặt mày phấn khởi, nói: “Tất nhiên… Tất nhiên rồi, vậy thì quá tốt!”