Lúc cô nói ra lời này cũng không để ý đến người anh khẽ khựng lại.
“Chị muốn gặp Dịch Quân Phi sao?” Anh hỏi cô.
“Không phải muốn hay không, anh ta với tôi cũng không phải người cùng một thế giới” Cô nói: “Chỉ là nhắc tới thì bóng lưng của anh ta lúc mặc âu phục có mấy phần giống với cậu, nên tôi chợt nghĩ Bình Quân nhà chúng ta mặc âu phục chắc cũng rất đẹp trai”
Đôi môi anh mím chặt, không lên tiếng.
Cô lại nói: “Hiện tại thì chúng ta không có tiền nhưng đến tết hẳn có thể mua cho cậu một bộ, sau đó cậu đi tìm việc cũng có thế mặc”
“Nếu có một ngày gặp Dịch Quân Phi, chị sẽ nói gì?” Anh đột ngột hỏi.
Lăng Y Mộc nhất thời im lặng, một lúc sau mới tự giễu một tiếng: *Xin anh ta bỏ qua cho tôi”
Anh khẽ run: “Chỉ vậy thôi?”
“ừz “Chị không muốn nói với anh ta là năm đó chị bị oan sao? Không muốn anh ta giúp chị lật án?”
“Không ích gì đâu, năm đó vì chuyện của tôi Hoa Nhiên cũng chạy đến công ty anh ta đòi gặp anh ta mà không được, đến khi tôi ở tù rồi, cô ấy vẫn luôn viết thư cầu xin anh ta nói chuyện không liên quan tới tôi, mong anh ta đừng cho người ra tay với tôi, nhưng vẫn vô ích, vẫn như đá chìm đáy biển” Cô cười khổ.
Nhớ lại những chuyện này là một chuyện khiến cô đau khổ.
Sắc mặt anh trâm xuống, ánh mặt cũng chợt trở nên sâu thẳm khiến người khác không đoàn được lúc này rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, cũng đã qua rồi, ít nhất sau khi ra tù Dịch Quân Phi cũng không có ý trả thù tôi nữa, nếu không tôi cũng không thể ngây người ngồi ở Sở Bảo vệ môi trường” Cô nói Anh đột nhiên cầm tay cô, đôi bàn tay chai sạn năm gọn trong lòng bàn tay anh, anh khế xoa xoa sưởi ấm cho cô.
anh tuyệt đối sẽ không buông tay cô!
Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống của Lăng Y Mộc cũng coi như nhàn.
Chương 99
Lăng Y Mộc đã giải thích không biết bao nhiêu lần rằng Dịch Quân Phi không phải bạn trai mà là em trai cô, nhưng bà cụ sau đó biết hai người không phải chị em máu mủ mà chỉ là nhận kết nghĩa thì vẫn nẵng nặc anh là bạn trai cô.
“Bây giờ chưa nhưng sau này thì biết đâu được, chị chị em em cái gì, một thời gian sẽ khác thôi” Bà cụ cười nói.
Lăng Y Mộc cũng lười giải thích thêm.
Ngược lại Bình Quân lúc nghe từ “bạn trai” kia còn cười lên đôi chút.
Dịch Quân Phi để cô ngồi trên băng ghế trong công viên, sau đó nói: “Hôm nay hơi lạnh, tôi lấy thêm ít đồ cho chị khoác vào”
“Ừ? Cô đồng ý.
Đến khi anh quay lại đã thấy ba cô sáu bà trong khu đang vây quanh cô nói gì đó, sau đó mặt cô ửng đỏ khoát tay lia lịa.
Bước chân Dịch Quân Phi không khỏi chậm lại, chợt cảm thấy dáng vẻ đỏ mặt của cô tựa như một chú mèo con, khiến người ta không khỏi muốn đến trêu một chị Ba cô sáu bà kia thấy anh đi tới thì cười cười rời đi, trước khi đi còn nháy nháy mắt với Lăng Y Mộc vài cái khiến mặt cô càng đỏ hơn.
“Sao vậy?” Dịch Quân Phi bước tới, khoác áo trong tay lên người cô.
Đôi mắt cô chợt ngượng ngùng nhìn anh, đôi mắt đen nhánh như hồ nước trong veo, đôi má đỏ bừng tựa một trái táo đỏ tươi khiến người ta muốn cần một cái.
Một loại dục niệm chợt xông thẳng lên trong người Dịch Quân Phi, anh lặng thỉnh kìm nén lại nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc.
Hình như sự ảnh hưởng của cô đối với anh đã ngày càng lớn, chỉ nhìn dáng vẻ đỏ mặt của cô mà anh đã… muốn cô.
“Bọn họ… cho rằng cậu là bạn trai tôi” Cô nhỏ giọng nói.
“Chuyện này chẳng phải bọn họ đã nhận định từ lâu sao?”
“Sau đó bọn họ nói cậu quá đẹp trai” Cô bắt đầu lúng túng.
“Sau đó sao nữa?” Anh hỏi.
“Sau đó bọn họ chỉ tôi bảy bảy bốn chín cách giữ chồng” Chỉ là chỉ tiết như nào thì cô không còn mặt mũi kể ra với anh.
“Vậy sau này chị có thể áp dụng với tôi một chút để xem thử có hiệu quả hay không” Dịch Quân Phi nói.
“Sao cả cậu cũng… Lăng Y Mộc lúng túng cảm môi.
Cổ họng anh không kiềm được mà chợt căng cứng.
Ngay lúc này, điện thoại cô chợt reo vang, Lăng Y Mộc nhận cuộc gọi, sau đó sắc mặt chợt thay đổi, trầm giọng trả lời Đến khi cúp máy, Lăng Y Mộc mới nhìn về phía Dịch Quân Phi nói: “Tết năm nay tôi phải về quê mẹ một chuyến, vừa rồi bên kia gọi điện nói bà ngoại muốn gặp tôi”
Đối với cô, bà ngoại là người duy nhất ở gia tộc kia đem lại cho cô sự ấm áp. Ban đầu sau khi bố cưới mẹ kế đã ném cô về quê ngoại, thời gian đó là bà ngoại chăm sóc cô, đến tận khi cô học lớp ba mới trở về thành phố.
Lúc nhỏ chỉ có kỳ nghỉ mới có thể trở về thăm ngoại, sau khi cô tốt nghiệp trung học thì sẽ tích tiền mua vé xe để về thăm bà, thẳng đến khi xảy ra chuyện ba năm trước… Khi đó bà đã rất yếu rồi, thường xuyên nẵm liệt giường, mà những họ hàng khác cũng không ngừng phủi sạch quan hệ với cô, thậm chí điện thoại cô gọi về cũng bị họ cắt ngang.
Lần này có thể nói là cuộc điện thoại đầu tiên sau ba năm kia mà bọn họ gọi cho cô.
Chương 100
“Vậy chị phải về sao?” Dịch Quân Phi hỏi.
Lăng Y Mộc gật đầu: “Ừ, chỉ là cậu..” Cô chần chờ đôi chút: “Muốn đi cùng không?”
Anh hơi trầm ngâm nói: “Đêm ba mươi tôi phải làm thêm, ông chủ nói được gấp ba tiền lương lận, như vậy đi, chị cho tôi địa chỉ mùng một tôi đến gặp chị”
“Cũng được” Lăng Y Mộc nói, sau đó cô lại có chút chần chừ: “Chỉ là đến đó, không biết bọn họ sẽ có thái độ gì, cậu đừng để ý nhé”
Dịch Quân Phi cười nhạt: “Yên tâm, tôi không để ý đâu”
Bây giờ anh chỉ để ý cô thôi.
Càng đến tết, người trên đường càng ít đi, rất nhiều người đã về quê ăn tết.
Quê ngoại cô nằm ở một trấn nhỏ cạnh bên Thanh Thủy, chỉ ngồi xe khoảng nửa giờ là tới, nên vé xe không khó mua.
Lúc đặt xe Lăng Y Mộc còn hỏi Dịch Quân Phi: “Bình Quân, có mang căn cước không? Tôi đặt cả vé cho cậu”
Nhắc tới thì hình như cô cũng chưa từng thấy qua căn cước của anh.
“Tôi đặt rồi” Dịch Quân Phi đáp.
Lăng Y Mộc nghe vậy cũng không nói gì thêm, quay người lấy khăn quàng mấy nay đã đan xong ra đeo lên cho anh.
“Cần ngắn lên chút không?” Cô nhìn khăn hỏi.
“Không cần, đã được rồi” Anh đáp, chiếc khăn tựa như mang theo khí tức của cô, khiến anh cảm giác như được cô vây quanh vậy.
“Vậy lát nữa tôi chỉnh lại một chút, đến tết thì vừa vặn có khăn mới, còn bao tay thì phải một thời gian nữa, có khi phải qua tết mới xong”
Cô nói.
Tân Hoa Nhiên vốn còn định ghé qua chỗ Lăng Y Mộc ăn tết thì lại nghe tin cô về quê ngoại, ngược lại có chút không yên lòng.
“Cậu đi một mình?”
“Mùng một Bình Quân sẽ đến”
“Nhưng mấy thân thích họ hàng kia, bọn họ..” Tân Hoa Nhiên biết lúc đầu khi cô gặp chuyện, những người kia có bao nhiêu tuyệt tình.
Trước kia người ta còn tốt thì một vẻ, đến khi người ta có chuyện lại một vẻ khác.
“Tớ muốn về gặp bà ngoại, từ sau khi ra tù tớ vẫn chưa gặp bà, không biết thân thể bà bây giờ thế nào rồi” Đối với cô, bà ngoại là người yêu thương cô nhất.
“Nếu có chuyện gì thì lập tức gọi cho tớ, mấy ngày tết tớ đều ở nhà” Tân Hoa Nhiên nói.
“Còn có chuyện gì được” Lăng Y Mộc bật cười: “Tớ chỉ về quê thôi, có phải đi đánh giặc đâu”
“Mấy họ hàng kia ai biết lại làm ra chuyện gì chứ?” Tân Hoa Nhiên lẩm bẩm.
“Yên tâm, tớ chỉ về nhìn bà ngoại một chút rồi ngây ngốc ở đó hai ngày thôi” Lăng Y Mộc hạ mắt, nhỏ giọng nói.
Đến ba mươi tết, Lăng Y Mộc rời đi từ sớm, trước khi đi vẫn luôn miệng dặn dò Dịch Quân Phi chú ý an toàn.
“Được, tôi biết rồi” Dịch Quân Phi cười cười nói.