Mục lục
Truyện Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc ( Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh) Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông vô cùng thích thú búng cây kim trong tay, nghĩ đến sau này, anh ta có thể thấy được người phụ nữ kia dần dần mất đi sự phản kháng, giống như một con rối bị đứt chỉ biết nằm xuống, ánh mắt vô hồn, máu của anh sôi lên đầy phấn khích, ngay cả mắt anh cũng trở nên sáng rực.

Tuy nhiên, người đàn ông từ từ quay lại và định nhìn con mồi nhỏ thì người phụ nữ được cho là đang nằm ở kia bất ngờ biến mất, người đàn ông nhìn quanh và không thấy Cố Tiểu Mạch đâu.

Nhưng cửa sổ đóng và cửa khóa, con mồi nhỏ có thể đi đâu?

Môi người đàn ông giật giật, không hề có biểu hiện tức giận mà thay vào đó là giọng nói nhẹ nhàng và phù phiếm: "Con mồi nhỏ, cô đang chơi trốn tìm với tôi? Để tôi xem cô đang ở đâu."

Anh ta bước đi và đến gần giường bệnh.

Lúc này, Cố Tiểu Mạch đang nằm dưới giường, cô nín thở, nhưng có thể thấy rõ giày da của người đàn ông đang không ngừng áp sát cô, thần kinh cô bị kéo căng, hô hấp trở nên khó khăn hơn.

Mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, thân thể tê dại, nghe giọng nói dụ dỗ của người đàn ông: "Con mồi nhỏ, cô phải ngoan ngoãn trốn đi nhé,nếu để tôi phát hiện mà nói, bị tiêm sẽ rất đau đó."

“Nhưng đừng lo lắng, sau khi tiêm xong cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái như đang ở trên thiên đường, cơ thể nhẹ nhàng bay bổng, trên đời không còn cảm giác đau đớn nữa."Người đàn ông mở hai tay ra, hơi nhắm mắt lại tận hưởng.

Không ai trong phòng đáp lại anh ta, cây kim lặng lẽ rơi xuống.

Người đàn ông chậm rãi mở mắt, ánh mắt vốn dĩ hiền lành trong phút chốc trở nên dữ dằn, ánh mắt sắc bén quét qua căn phòng: "Con mồi nhỏ, đây là lời cảnh cáo cuối cùng của tôi dành cho cô. Nếu chọc giận tôi, hậu quả sẽ rất đáng sợ, có phải đang ở chỗ này không?

Người đàn ông bước đến giường bệnh, ngơ ngác nhìn thiết bị y tế sáng trắng trước mặt, đột nhiên vươn tay ra, hung hăng ném xuống đất phát ra tiếng rắc rắc, thủy tinh bắn tung tóe. Cố Tiểu Mạch nằm dưới gầm giường, không kìm được mà bật ra một tiếng kêu khe khẽ.

"A!"

Đồng tử của Cố Tiểu Mạch co rút lại, anh vội vàng che môi lại, khuôn mặt đỏ bừng vì căng thẳng, trên bàn tay nổi lên gân xanh.

Người đàn ông lắng nghe tiếng hét với vẻ thích thú, thậm chí có chút bất mãn, như vậy là chưa đủ... Giá như sau này cô có thể hét lên kích thích hơn thì tốt rồi, để anh ta có cảm giác vui sướng và hưởng thụ chiến thắng như một thợ săn.

Một nụ cười nhỏ thoáng qua khóe miệng của người đàn ông, và anh ta đột nhiên ngồi xổm xuống, đôi mắt đại bàng sắc bén nhìn thẳng vào đồng tử của Cố Tiểu Mạch, hai mắt đối diện nhau, hơi thở của Cố Tiểu Mạch dường như bị bóp nghẹt, cả người cô đều dựng tóc gáy.

"Thì ra là con mồi nhỏ giấu ở đây. Lúc nãy tôi đã cùng cô chơi trốn tìm, cô cũng phải bắt đầu chơi trò tiêm thuốc với tôi."Người đàn ông nói năng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt đầy quyết đoán, giọng nói không hợp với khuôn mặt, càng nghe càng rùng rợn.



1630224095809.png

Jerry nhanh chóng dụi tắt tàn thuốc trên tay rồi phóng tới trước mặt Cố Tiểu Mạch, đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt Cố Tiểu Mạch, nhưng cô chưa kịp nhìn ra là ai thì anh ta đã bị bao tải trùm kín đầu.
Sức mạnh to lớn của người đàn ông dễ dàng nhấc ngược Cố Tiểu Mạch lên, dùng dây thừng siết chặt bao tải lại, cơ thể Cố Tiểu Mạch cuộn tròn thành một quả bóng và bị mắc kẹt trong bao tải.
Jerry nhìn bao tải chật vật trên mặt đất, ánh mắt lóe lên, cách đó không xa, người phụ nữ từ từ xuống xe, ánh mắt ẩn dưới kính râm lóe lên hung quang cùng ác liệt.
Hứa Nhân Nhân nhìn cảnh tượng Cố Tiểu Mạch vừa mới trốn thoát, ánh mắt yên lặng lập lòe, môi nở nụ cười, cô còn muốn chạy trốn?
Cô ta vững vàng đi về phía Jerry và Cố Tiểu Mạch, khi cô ta đến gần, Jerry nhìn cô ta: "Con mồi nhỏ muốn chạy trốn. Lần này thực sự là một bài học. Tiếp theo tôi sẽ giao lại cho cô?"
“Được."Hứa Nhân Nhân lạnh lùng đáp lại.
Cố Tiểu Mạch đang ở trong bao tải thì choáng váng và chóng mặt, nhưng anh có thể nghe rõ giọng nói bên ngoài, giọng nói lạnh lẽo này không phải của Hứa Nhân Nhân thì là của ai?
Cô đau đầu, mắt đỏ hoe, đồng tử mở to đờ đẫn và rỗng tuếch, đột nhiên cô cảm thấy cái bao liên tục xoay chuyển, sau đó cơ thể cứng đờ của cô đang xoay chuyển liên tục.
Mặt đất mấp mô và va đập khắp nơi, Hứa Nhân Nhân đá đạp vào bao tải đựng Cố Tiểu Mạch, một tia lạnh lùng xẹt qua mắt cô.
"Cố Tiểu Mạch, cô có biết tôi ghét cô đến mức nào không?"
"Anh Bắc Ngật rõ ràng là thuộc về tôi. Ba mẹ tôi đã đính hôn cho chúng tôi từ nhỏ. Tại sao cô phải lấy đi người mà tôi luôn thích? Tại sao cô có thể dễ dàng lấy đi như vậy!"


1630224140737.png

Tay nắm chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, che đậy trái tim đang bất an của anh. Mộ Bắc Ngật cả người khẽ run lên, anh thật sự rất sợ hãi.

Anh sợ rằng Cố Tiểu Mạch sẽ hoàn toàn rời xa anh, anh vươn tay ra bắt lấy như trong cơn ác mộng nhưng làm thế nào cũng không thể bắt được...

Xe đến lâu đài, hai người của Mộ Bắc Ngật canh gác ngoài cửa, chú Ông bị nhốt bên trong để thẩm vấn.

Các nhà thiết kế có thể cảm nhận được những thay đổi trong lâu đài, rốt cuộc người đàn ông kia là thần thánh phương nào mà có thể điều khiển cả khu và chú Ông liều lĩnh đến vậy.

Các nhà thiết kế ở sảnh bên trong lần lượt tụ tập ở đại sảnh, cho dù không có chú Ông bảo vệ lối vào, bọn họ cũng không dám hấp tấp đi ra ngoài, cả người hoảng sợ.

Rua không nhịn được cau mày, bất mãn nói: "Chiều nay phải thi đấu rồi, lâu đài này lại còn bị người khác khống chế, rốt cục là vị đại phật nào mà lại có được loại bản lĩnh này, nếu anh ta ngăn cản trở tiến trình của cuộc thi thế giới, tôi muốn xem xem liệu anh ta có thể tiếp tục cản nữa hay không.

Mộc Lam đang ngồi trên sô pha trong góc, lông mày nhíu lại, tối hôm qua khi Dịch Bách phái người đến kiểm soát lâu đài, Mộc Lam đứng trước bệ cửa sổ của căn phòng, nhìn nhóm người mặc đồ đen đi vòng quanh dưới lầu.

Cô có nghi ngờ, nhưng vì không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Bắc Ngật nên cô không thể rút ra kết luận.

Trong lúc đang tập trung suy nghĩ thì Rua đưa mắt nhìn đến trên người cô, thấy cô ngồi một góc một mình thì không khỏi mỉa mai tự đắc nói: "Ồ, Mộc Lam, cô không phải là bạn tốt của Cố tiểu mạch người nào đó sao?Hôm nay sắp thi đấu rồi mà Cố Tiểu Mạch vẫn mãi không xuất hiện, cô ta không phải là sợ hãi rồi chứ,sợ đến chạy lấy người rồi, co là bạn tốt của cô ta, nếu không thì cô hỏi cô ta mọit tiếng, xem cô ta chạy đâu rồi?"

Nghe được giọng nói khó chịu khó chịu của Rua, Mộc Lam chỉ ngước mắt lên, rồi liếc sang nhìn Rua bằng một ánh mắt lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một tia giễu cợt: "Cô nói nhảm nhiều như vậy, tại sao lại không đi làm diễn thuyết gia đi? Cô ở đây làm gì, làm ô nhiễm bầu không khí cuộc thi này."

"Mộc Lam, cô!"

Rua tức giận đến trợn to hai mắt trừng Mộc Lam, cô ta đang định nói gì đó thì bị âm thanh báo động bên ngoài toà lâu đài làm cho kinh ngạc, một chiếc xe ô tô không kiêng nể gì tiến vào bên trong lâu đài, lời nói của cô ta bị cắt ngang.

Các nhà thiết kế trong đại sảnh đều tò mò nhìn ngang nhìn qua, Mộc Lam cũng vậy, khi liếc nhìn bóng dáng lạnh lùng ngoài cửa, tuy chỉ nhìn thấy một bên mặt nhưng cũng đủ để có thể biết được đó là ai.

Mộc Lam đột ngột đứng dậy, vội vã bước ra ngoài không quan tâm đến âm thanh phía sau.

Khuôn mặt anh tuấn của Mộ Bắc Ngật lạnh lùng cực điểm,quanh người toả ra một cảm giác mạnh mẽ chèn ép đến nổi khiến người ta không dám đến gần, anh bước thẳng đến chỗ chú Ông đang bị giam giữ.

Cửa bị người bên ngoài mở ra, chú Ông lập tức nhìn ra, đây là lần đầu tiên chú ông và Mộ Bắc Ngật đối mặt với nhau.

Chú Ông nhìn thoáng qua, toàn thân người đàn ông này đều toả ra một loại lạnh lẽo khiến người khác vừa nhìn thấy đã run sợ,giống như cảm giác đang bị người ta bóp cổ vậy.

Đây là người đàn ông đã tự ý xông vào điện Châu Ngọc?

Đây là người đàn ông duy nhất có thể thoát ra khỏi điện Châu Ngọc? Hơn nữa còn thoát ra một cách âm thầm lặng lẽ không ai biết?Đến cả chú Ông xuất ra rất nhiều khí lực, giăng cả thiên la địa võng mà vẫn không bắt được anh ta!

Đôi mắt Mộ Bắc Ngật trầm xuống, liếc nhìn chú Ông, đôi môi mỏng khẽ mở ra: "Tôi hỏi ông lần cuối, Hứa Nhân Nhân đang ở đâu?"



1630224187297.png

"Đúng vậy, Mộ tiên sinh, tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi nghĩ là có một chuyện tôi cảm thấy nên nói cho anh biết, Tiểu Mạch đã đặt một vé máy bay để đi ý, là tôi vô tình nghe được khi đứng ngoài phòng cô ấy, thời gian chính là...hôm nay."
Bất luận là thật hay giả, bất luận là đúng hay sai thì giờ đây chỉ cần nghe được một chút tin tức của Cố Tiểu Mạch, đối với Mộ Bắc Ngật mà nói tất cả đều rất quan trọng!
Ngay khi giọng nói của người phụ nữ lắng xuống, Mộ Bắc Ngật nhanh chóng bước nhanh về phía xe, Mộc Lam chỉ cảm thấy một cơn gió thoảng qua, khi cô quay lại, bóng dáng người đàn ông đã biến mất sau cánh cửa xe đóng lại.
Rõ ràng là đã ở rất gần, như mà tại sao, trái tim lại càng đau hơn trước.
Bởi vì trong mắt anh ấy không có cô, sẽ mãi mãi không nhìn đến cô.
"Tổng giám đốc Mộ."
"Lập tức đi phi trường!"
"Dạ, Tổng giám đốc Mộ."
Xe của Mộ Bắc Ngật nhanh chóng chạy về phía sân bay, mà ở bên này, Hứa Nhân Nhân vẫn đang điên cuồng trả thù Cố Tiểu Mạch.
Cô ta đá đến nổi chân có chút tê dại, vốn là người trong bao ban đầu vẫn còn có thể giãy dụa phản kháng một chút, nhưng hiện tại cô không có động tĩnh gì nữa.
Nhìn thấy tấc cả đều là dấu chân, bao tải đầy bụi bặm, và bùn đất, Hứa Nhân Nhân nở nụ cười lạnh lùng: "Cố Tiểu Mạch, cô cuối cùng cũng chỉ có thể cuối đầu dưới chân của tôi thôi, chỉ như bùn lầy, đến cuối cùng cũng không gượng dậy nổi."
"Muốn chết à, cô yên tâm đi, tôi sẽ nhanh chóng để con gái cô cùng cô đi xuống địa ngục."
Kí ức đột nhiên từng cảnh từng cảnh chuyển động trong đầu, trên trực thăng, Cố Tiểu Mạch cũng từng bị Hứa Nhân Nhân khống chế thế bày. Đôi mắt đỏ bừng nghe từng bước chân của Hứa Nhân Nhân tiến về phía mình rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, lạnh lùng nói ra một cô: "Cô cứ yên tâm, tôi sẽ để con gái cô đi cùng với cô."
"A…"
Nỗi đau bị xé nát ký ức đan xen trong tâm trí Cố Tiểu Mạch, ý thức cô đã trở nên mơ hồ, không còn sức lực để phản kháng.


1630224208136.png

Cố Tiểu Mạch đột ngột xông đến trước mặt Hứa Nhân Nhân, đôi mắt bình thường trong veo và sạch sẽ lúc này đây đang nhuốm đầy cảm xúc hận thù tàn nhẫn, đôi môi đỏ mọng khép mở, thẳng thừng hét lên:

“Hứa Nhân Nhân, có phải cô bị thần kinh không? Hứa Nhân Nhân, nửa năm trước tuy rằng đã xảy ra chuyện kia, nhưng đến cuối cùng cô cũng không có được người mà cô vẫn luôn muốn có, mà những gì cô nợ tôi, tôi sẽ lần lượt lần lượt, từng chút từng chút một trả lại cô, có thù tất báo! Cô nghĩ bây giờ tôi có còn khúc mắc gì chưa buông được không? Kẻ như cô không phải là điên hơn bất cứ ai ư? Cô có thể chờ xem khi tôi điên lên, xem tôi báo thù cô như nào.”

Dường như Cố Tiểu Mạch đã không còn sót lại chút lí trí nào, hai mắt cô tức giận đỏ cả lên, cay nghiệt nhìn chòng chọc vào Hứa Nhân Nhân. Ánh mắt đó chỉ cần bị nhìn trúng là sẽ khiến đối phương rùng mình.

Hứa Nhân Nhân lúc này bị những lời của cô nói dọa cho sợ, cơ thể không nhịn được lùi về phía sau, cô ta càng lùi thì Cố Tiểu Mạch càng bước lại áp sát.

Bây giờ cô có còn gì để kiêng dè nữa đâu?

Bây giờ cô sao có thể yếu đuối được nữa?

“Hứa Nhân Nhân, cô muốn hại chết tôi ư? Cô tưởng là tôi không muốn để cô chết ư?"– Cố Tiểu Mạch âm trầm mở miệng, câu nào câu nấy đều lạnh người, sự lạnh lùng trong mắt còn chưa lan rộng đã bị đốm lửa nhỏ nơi đáy mắt dần dần bùng lên che lấp.

Hứa Nhân Nhân hơi run lên, hiện tại bọn họ đang cách nơi của Jerry khá xa, cô ta tức đến toàn thân phát run, một kẻ đã chết rồi thế mà giờ lại lên mặt ngang ngược xông đến uy hiếp cô?

Hứa Nhân Nhân cắn răng chuẩn bị phản kích, đột nhiên không thể hô hấp nổi!

Cố Tiểu Mạch sấn đến bóp lấy cổ cô ta, tay dùng sức cực kỳ lớn, không có một chút nhượng bộ nào: “Cô xem cô đã làm gì tôi! Hứa Nhân Nhân, tôi với cô không hận không thù, mà cô đã làm gì vậy? Nếu cô muốn điên đến thế, thì thà rằng cùng tôi đồng quy vu tận thôi nhỉ?”

Khoé mắt của Cố Tiểu Mạch đã chảy nước mắt, nhưng đã bị máu nhiễm đỏ, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống cũng đều biến thành màu đỏ hồng, máu trên trán cô cũng lăn dài xuống sống mũi.

Mặt Cố Tiểu Mạch toàn là máu tươi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Hứa Nhân Nhân, Hứa Nhân Nhân bị bóp cổ mặt liền đỏ bừng lên, cô cắn chặt môi, nghiến răng giơ hai tay lên để gỡ ngón tay của Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch không muốn cô ta được như ý, bỗng chốc bèn bóp chặt hơn nữa, mạnh mẽ đẩy cô ta áp sát vào tường.

“A!”

Hứa Nhân Nhân cảm nhận được sự đau đớn tột cùng, sắc mặt sợ hãi, không dám tin nhìn vẻ mặt hung ác của Hứa Nhân Nhân, Cố Tiểu Mạch thế mà lại ấn cô đập đầu vào tường?

Cố Tiểu Mạch thấy ánh mắt không thể tin nổi của Hứa Nhân Nhân, cười lạnh: “Sợ không? Ngạc nhiên không? Đau không?”

“Hứa Nhân Nhân, cô đã nếm trải qua nỗi đau xé ruột xé gan chưa? Cơn đau mà cô đang cảm nhận bây giờ chẳng qua chỉ là một phần cực nhỏ so với cơn đau xé ruột xé gan đó thôi. Sao? Mới thế này đã không chịu được rồi!”

“Cô... buông... ra!”

Hứa Nhân Nhân bị cô bóp cổ, không thể hô hấp bình thường, khó khăn nói ra vài chữ.



1630224227536.png

“Nhân Nhân!”
Hét lên một tiếng to, Jerry tức giận xông về phía Cố Tiểu Mạch, cô ta dám làm hại Nhân Nhân. Cơn tức giận phút chốc bùng lên, Jerry hùng hổ xông đến đánh thật mạnh vào tay của Cố Tiểu Mạch.
Thứ quan trọng nhất của nhà thiết kế chính là đôi tay. Jerry đang phá hỏng thứ quan trọng nhất của Cố Tiểu Mạch.
Jerry vốn là người tập võ, từ nhỏ đã lớn lên ở ngoài đảo nên sức lực mạnh như trâu, có thể nháy mắt huỷ hoại đường kiếm sống của cô.
Liền ngay sau đó, Cố Tiểu Mạch nghe thấy tiếng xương nứt vỡ, cơn đau lan từ cánh tay đến khắp tứ chi, cô sợ hãi, Jerry đã bẻ gãy tay cô rồi quật ngã cô sang một bên. Cơ thể cô nặng nề ngã xuống đất, hai mắt trợn lên kinh ngạc, cánh tay cô đã không còn cảm nhận được gì ngoài cơn đau, mồ hôi lạnh tí tách tí tách rơi xuống.
Jerry chạy về hướng Hứa Nhân Nhân, cô ta nằm giữa vũng máu, mắt đã nhắm nghiền từ lúc nào.
Khi Cố Tiểu Mạch xảy ra chuyện, người của CK đã tra ra được vị trí của cô, cuối cùng đã tra được địa điểm giao dịch là núi Cựu Ngân, bèn lập tức phái người đến tìm kiếm.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến, ở đó có tai nạn xe, một chiếc tải lớn gây tai nạn đã tắt máy dừng ở đó, xung quanh rất nhiều người vây lấy xem.
Mà xa xa có một bóng người nằm yếu ớt trên đất, bóng người đó khiến bọn họ trợn mắt kinh ngạc!
Đó là... chị Tiểu Mạch?
Bọn họ lập tức mở cửa xe xông về phía đó, đỡ Cố Tiểu Mạch dậy, trên mặt Cố Tiểu Mạch là máu me lẫn lộn, cả người vô lực yếu nhược.
“Chị Tiểu Mạch! Bọn em đến muộn!”
“Bây giờ bọn em sẽ đưa chị đi viện!”
“Tôi... không muốn, đưa tôi... đi gặp sếp."– Cố Tiểu Mạch đã kiệt sức lắm rồi, vừa nãy bên tai nghe thấy xương tay vỡ nát, còn tận mắt thấy Hứa Nhân Nhân bị xe đâm bay người, cô đã cảm nhận được trái tim mình vỡ vụn.
Cô không còn tâm trí để đi suy nghĩ những chuyện khác nữa, theo bản năng nói ra suy nghĩ chân thật nhất trong lúc này.


1630224247088.png

“Nếu như một ngày nào đó tôi chứng thực được tin Cố Tiểu Mạch bị thương nặng không thể cứu chữa hoặc đã chết, thì ngày đó chính là ngày anh nhận án tử."Giọng Mộ Bắc Ngật run run, như đang chịu đựng, đang tuyệt vọng, lạnh lùng thốt ra từng lời từng chữ.

“Đưa người đi!”

Mộ Bắc Ngật đứng bên đường, Jerry và Hứa Nhân Nhân bị đưa đi, phố phường tấp nập lúc ban đầu sau một trận mưa xối xả đã vắng bóng người.

Hôm nay gặp cảnh máu me, trời cao liền trút ngay xuống một trận mưa lớn để rửa sạch sẽ vết máu, xóa nhòa hết thảy những tranh chấp vừa xảy ra.

Cấp dưới lục soát toàn bộ địa điểm giao dịch, có một người đàn ông chết trong phòng của Jerry, trên giường phẫu thuật còn sót lại một ít tóc dài, từ chất tóc, màu sắc và độ mềm mỏng có thể đoán ra được là tóc của Cố Tiểu Mạch.

“Tổng giám đốc Mộ… Xin thứ lỗi, chúng tôi không tìm thấy bóng dáng của Cố Tiểu Mạch, tôi cho rằng lời của Jerry không đáng tin.”

“Tổng giám đốc Mộ, anh còn chưa khỏe hắn, nếu cứ tiếp tục đứng dưới mưa thế này, anh sẽ ngã gục mất.”

“Tổng giám đốc Mộ, anh còn có Nám Nám, cô bé vẫn phải trông mong anh chăm nom.”

Mưa như trút nước, bầu trời tối sầm, đến cả ông trời cũng đang buồn đau.

Nam nữ thanh niên khổ sở vì yêu đương và thù hận đan xen vướng víu, gây ra những hậu quả không thể thứ tha.

Dịch Bách che ô, chậm rãi bước tới trước mặt Mộ Bắc Ngật, Tổng giám đốc Mộ đã dầm mưa trong một tiếng đồng hồ, sắc mặt trắng bệch nhợt nhạt, nhưng vẫn đứng yên bất động.

Chưa được sự cho phép của Tổng giám đốc Mộ, Dịch Bách cũng không dám tự tiện che ô cho anh, đành trơ mắt bất lực và lên tiếng khuyên nhủ.

“Sai người đi tìm cả ở hồ Vong Mạng, cho đến khi nào đảm bảo chắc chắn không có bóng dáng Cố Tiểu Mạch thì thôi!”

Dịch Bách nghe thấy thế thì cả kinh trong lòng.

Hứa Nhân Nhân gặp tai nạn xe, đang trong cơn nguy kịch, nhìn nụ cười lạnh tanh và chế giễu của Jerry là có thể đoán biết được Cố Tiểu Mạch đang ở vào tình cảnh hiểm nghèo.

Cho dù ở trong hoàn cảnh đó nhưng tại hiện trường cũng không để lại mảy may dấu tích gì.

Như thể đã bốc hơi vậy.

Kết cục này luôn khiến người ta đau đáu, Mộ Bắc Ngật sẽ không tin rằng Cố Tiểu Mạch đã chết, càng không dám nghĩ xem đến khi nào anh mới tìm thấy Cố Tiểu Mạch.

Một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua…

Cuối cùng, thân hình cao ráo mảnh khảnh ấy chầm chậm đổ xuống giữa màn mưa.

“Tổng giám đốc Mộ, Tổng giám đốc Mộ…"



1630224259142.png

Nám Nám bỗng dưng muốn khóc, vội vàng cất bước chạy về phía Mộ Bắc Ngật, nhào vào lòng Mộ Bắc Ngật, dụi đầu lên lồng ngực ấm áp của anh, bĩu môi tủi thân và sợ hãi: “Bố, mẹ… gặp chuyện thật rồi à? Nám Nám lo cho mẹ lắm, Nám Nám không thể mất mẹ được.”
“Bố sẽ tìm được mẹ, chắc chắn sẽ tìm được, Nám Nám đừng có lo.”
Mộ Bắc Ngật ôm Nám Nám ngồi trên giường bệnh, khoanh chân lại, ôn tồn vỗ về cô bé trong lòng, nhẹ nhàng đặt lên xoáy tóc của Nám Nám một nụ hôn.
Mắt Nám Nám đỏ hoe, rưng rưng sắp khóc, Dịch Bách đứng bên nhìn mà cảm giác tội lỗi trong lòng cứ thế trào dâng.
Giang Thiệu Viễn không theo vào quấy rầy mà chỉ đứng ngoài cửa, ánh mắt đăm đăm nhìn cô bé đang cuộn mình trong lòng của chú Mộ.
Cô bé lúc nào cũng lạc quan vui vẻ, là đứa con ngoan ngoãn của bố mẹ, thế mà giờ lại đang khóc, nước mắt lã chã, nghẹn ngào thổn thức trong vòng tay của Mộ Bắc Ngật.
Mười một giờ khuya, máy bay hạ cánh xuống sân bay Italia, cấp dưới đã cử một bác sĩ xử lí đơn giản, nhanh gọn cho Cố Tiểu Mạch trên máy bay, sau khi rửa vết thương trên mặt, cánh tay và đùi thì phần bị nặng nhất là tay.
Cổ tay của Cố Tiểu Mạch sưng tấy, cô mê man không yên, cấp dưới không dám mạo hiểm để bác sĩ đụng vào cổ tay của Cố Tiểu Mạch, chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi đến khi ra khỏi sân bay là lập tức cho xe đưa Cố Tiểu Mạch đến thẳng biệt thự nơi Ngu Sâm và Tiểu Bất Điểm đang ở.
Biệt thự Luro, người của Tổng công ty đột ngột đáp chuyến bay tới làm Tiểu Bất Điểm giật mình.
Ngu Sâm vừa thay thuốc, mấy ngày qua nằm yên trên giường nghỉ ngơi, đợi cho vết thương từ từ lành hẳn.
Tiểu Bất Điểm lẳng lặng đóng cửa phòng của Ngu Sâm rồi mới đi ra ngoài với sắc mặt khó coi, nhìn thấy người của Tổng công ty đang đứng thành hàng đợi lệnh.
“Chưa được cho phép mà các anh đã tự ý xông tới? Bây giờ ai cũng coi lệnh của sếp là gió thổi bên tai rồi?”
“Tiểu Bất Điểm, chúng tôi… tự tiện hành động là sai, nhưng mong… anh hãy theo chúng tôi mà xem.”
Anh ta định nói lại thôi, đành nhăn nhó dẫn Tiểu Bất Điểm đi tới một căn phòng bên cạnh, khi nhẹ nhàng mở cửa ra, Tiểu Bất Điểm như nghẹn lại, đột nhiên có cảm giác khó thở, tức ngực.
Nhất là khi nhìn thấy người đang nằm kia thoi thóp.
Mặt Tiểu Bất Điểm biến sắc, ngay lập tức sải bước đi vào, vết thương trên mặt Cố Tiểu Mạch tím thẫm, quần áo xộc xệch, bê bết bùn đất và máu.


1630224278554.png

Cậu ta không ngừng bước, vội vã chạy ra khỏi gian phòng, vừa vặn đối mặt với Ngu Sâm.

Trong một khắc, đáy lòng Tiểu Bất Điểm thật sự cho rằng mọi thứ coi như xong... thế nào mà sếp lại ra đây lúc này.

Tiểu Bất Điểm cố gắng giữ bình tĩnh, sắc mặt giả vờ trấn định đi tới, ho khan một tiếng, cười nói: "Sếp, sao anh lại ra đây, em đang đi chuẩn bị thuốc cho anh."

"Cậu làm gì ở đây?"

Ngu Sâm lạnh lùng liếc Tiểu Bất Điểm một cái, đôi mắt u trầm khiến người ta không nhìn rõ tâm tình của anh, lòng Tiểu Bất Điểm thầm run sợ, ép buộc bản thân dằn xuống nỗi lo lắng khẩn trương.

"Em không có việc gì nên đến xem một chút, tối hôm qua em ngủ ở đây đấy mà, sếp, bây giờ em đi bôi thuốc cho anh, nếu không vết thương sẽ khép lại rất chậm."Vẻ mặt Tiểu Bất Điểm cười cười đi tới, định dìu Ngu Sâm vào phòng.

Vừa mới chạm vào cánh tay Ngu Sâm đã bị Ngu Sâm nắm lấy cổ áo rồi nhấc lên. Mặc dù Ngu Sâm bị thương, không có nghĩa chỉ số thông minh của anh cũng giảm theo đó.

Anh vừa thoáng híp mắt lại đã nhìn ra Tiểu Bất Điểm đang nói dối, vừa né tránh tầm mắt của anh vừa âm u nhìn vào trong gian phòng đóng chặt này.

"Tôi cho cậu thêm một cơ hội, nói, bên trong có cái gì, nói dối nửa lời... cái miệng này cậu cũng không cần nữa phải không?"

Tiểu Bất Điểm càng nghe càng run sợ, lập tức đưa tay lên che miệng, nơm nớp lo sợ nhìn sếp mình.

Cậu nhíu nhíu mày, trong lòng biết rõ chuyện của Cố Tiểu Mạch cũng không thể nào gạt được sếp, chỉ có thể hắn giọng khai ra: "Hiện tại Cố Tiểu Mạch không tham gia trận đấu ở núi Cựu Ngân, Hứa Nhân Nhân cố tình chơi xấu Cố Tiểu Mạch, hiện tại cô ấy đang bị thương khắp người, tổng bộ đang tìm kiếm Cố Tiểu Mạch, sếp à, em sợ anh lo lắng nên mới không nói, nhưng mà anh cứ yên tâm, em đã nghiêm trị mấy người tự tiện chủ trương..."

Những gì Tiểu Bất Điểm nói sau đấy, căn bản Ngu Sâm không có ý định nghe tiếp

Anh vừa nghe đến "Cố Tiểu Mạch bị thương nặng", sắc mặt ôn hòa thoáng chốc đã lạnh xuống, hai tay đang xuôi bên người cũng nắm chặt lại thành đấm, vẻ mặt âm u đến khiếp sợ!

Một giây sau, Tiểu Bất Điểm cảm thấy có một cơn gió thổi bay cả tóc mình, Ngu Sâm vọt tới trước cửa phòng, đẩy mạnh cửa ra.

Bác sĩ đang kiểm tra cổ tay của Cố Tiểu Mạch. Thấy cửa bị đẩy mạnh ra, bác sĩ nghiêng đầu nhìn sang, đối mắt với ánh mắt lạnh lẽo của Ngô Sâm, vẻ ngoài dụ hoặc căng thẳng càng khiến lòng người rét lạnh.

Sắc mặt Ngu Sâm u ám, không nói lời nào chỉ đi tới trước giường của Cố Tiểu Mạch, ánh mắt dán chặt vào vết thương trên người cô, hơi thở chặn ở cuống họng, phải chăng là tức giận? Cũng nào chỉ đơn giản là tức giận cơ chứ, ý muốn giết chết Hứa Nhân Nhân anh cũng từng nghĩ đến!

Không cần Ngu Sâm phải nghĩ suy, nguyên nhân cốt lõi của trận tai nạn này quanh đi quẩn lại chẳng qua cũng chỉ là vì hai chữ "tình yêu".

Hứa Nhân Nhân cố chấp câu nệ muốn phá hủy một đôi tình nhân.



1630224287986.png

"Cố Tiểu Mạch, thích ai không thích, lần này đến lần khác lại cứ ở bên một kẻ nguy hiểm! Cố Tiểu Mạch, Ngu Sâm tôi chỉ bồi dưỡng hai kẻ thân thủ bất phàm là em và Tiểu Bất Điểm thôi!"
"Sớm biết như vậy, trước đây tôi để cá biển ăn em cho rồi, miễn phải phiền hà xuất hiện trước mắt tôi."
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng đôi bàn tay vẫn nhẹ nhàng đắp chăn lên cho Cố Tiểu Mạch, bàn tay cũng nhẹ nhàng chậm rãi dừng bên gò má của cô, không dám động mạnh.
Hoặc là yêu thương, hoặc là...
Hiện tại Cố Tiểu Mạch như một mảnh thủy tinh dễ vỡ, xinh đẹp như yếu đuối, chỉ sợ đụng một cái sẽ tan thành từng mảnh nhỏ.
Ánh mắt Ngu Sâm không rõ có ý gì, cuối cùng chỉ than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng vuốt nhẹ vết thương ở đuôi chân mày của Cố Tiểu Mạch rồi chậm rãi rời khỏi phòng.
Tiểu Bất Điểm đang đứng chờ lệnh ở thư phòng.
Đợi Ngu Sâm vừa bước vào, Tiểu Bất Điểm đã cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Ngu Sâm.
Một bình hoa chợt bị Ngu Sâm đập vỡ xuống đất, những mảnh miểng nhỏ văng đến chân, Tiểu Bất Điểm hơi giật mình, không dám di chuyển, cứng nhắc đứng tại chỗ.
"Lần sau nếu còn có chuyện như vậy thì cậu cũng cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
"Sếp, em lo lắng cho thân thể của anh cho nên tối qua không nói cho anh, em đã cho người đi điều tra..."
"Lần này Cố Tiểu Mạch gây sóng gió ở núi Ngân Sơn, một khoảng thời gian trước, Tổng giám đốc Mộ tự tiện xông vào lâu đài cổ, còn tranh chấp với ông Ông ở điện Châu Ngọc, mặc dù Hứa Minh Xuyên đã mất hết thế lực nhưng vẫn thầm còn không ít thế lực dưới quyền của Hứa Nhân Nhân, vì vậy Hứa Nhân Nhân mới dám làm xằng bậy trong lâu đài cổ, mua chuộc ông Ông và cả Jerry, vốn định... bán Cố Tiểu Mạch đi, về sau bị Hứa Nhân Nhân qua mặt, hai bên mới xảy ra tranh chấp."
"Lúc trước Tổng giám đốc Mộ đến điện Châu Ngọc bảo vệ Cố Tiểu Mạch nên cơ thể bị nhiễm nguyên tố phóng xạ, đến nay vẫn chưa hồi phục, khả năng đi lại cũng bất tiện, thân thể suy yếu, vậy nên..."
Ngu Sâm khép mắt, hàng mi che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, vậy mà anh lại không biết chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi, núi Cựu Ngân lại phát sinh nhiều biến động lớn như vậy.


1630224298809.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK