Nhưng mà khi cô mở cánh cửa ra lại ngoài ý muốn nhìn thấy người đứng ngoài cửa chính là Quách Huỳnh Phương.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Quách Huỳnh Phương mặc một chiếc áo bông màu đen, khuôn mặt có chút ửng đỏ nhìn Lăng Y Mộc, hình như hơi ngượng ngùng nói: "Tôi.." Lúc anh ta mới mở miệng thì nhìn thấy Dịch Quân Phi đi tới đứng phía sau Lăng Y Mộc, đột nhiên dừng lại, hình như có chút do dự.
Dịch Quân Phi nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ở ngoài cửa, người đàn ông này anh nhớ rõ anh ta, là đồng nghiệp của Lăng Y Mộc ở Sở Bảo vệ môi trường, hình như anh ta để ý tới cô.
"Sao vậy, anh tới tìm chị sao?" Dịch Quân Phi hỏi.
"Tôi... Tôi có một số việc muốn nói chuyện riêng với Y Mộc" Quách Huỳnh Phương nghẹn đỏ mặt nói, sau đó lại nhìn về phía Lăng Y Mộc nói: "Y Mộc, có thể chứ?"
Hàng mày của Dịch Quân Phi cau lại, xưng hô "Y Mộc" được thốt ra từ miệng đối phương khiến anh cảm thấy có chút chói tai.
Lăng Y Mộc đang muốn trả lời thì Dịch Quân Phi đã ngắt lời nói: "Có chuyện gì. mà không thể ở chỗ này nói sao?"
"Này.." Quách Huỳnh Phương do dự. Lăng Y Mộc nói: "Có chuyện gì, không ngại thì anh cứ nói thẳng"
"Y Mộc, tôi... Tôi muốn nói tôi cũng không để ý việc cô đã từng ngồi tù, tôi thật sự thích cô, hy vọng cô có thể làm bạn gái của tôi. Tôi... Tôi cũng có thể chờ, chỉ cần cô còn chưa có người nào để thích, tôi đều có thể chờ" Anh ta nói hết một hơi, dừng như anh ta đã lấy hết can đảm để nói ra những lời này.
Lăng Y Mộc ngây dại, không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy.
"Tôi cũng biết, hiện tại tôi cũng chỉ là một tài xế nho nhỏ, nhưng mà tôi sẽ nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình, tôi... Tôi chỉ là hy vọng có thể cho cô hạnh phúc."
Quách Huỳnh Phương nói xong, cũng không đợi Lăng Y Mộc nói chuyện liền để lại một câu: "Cô có thể từ từ suy nghĩ." Rồi nhanh chóng rời đi.
Lăng Y Mộc ngẩn ngơ nhìn bóng dáng của đối phương, cho đến khi có một bàn tay ôm vòng lấy vòng eo của cô, kéo cả người cô vào phòng, sau đó ầm một tiếng đóng cửa lại, lúc này cô mới phản ứng lại.
"Tại sao em lại."
Cô còn chưa dứt lời, anh đã dồn cả người cô trên cửa, hơi cúi người, con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn chằm chằm cô: "Chị đang suy nghĩ gì vậy?"
"Không có gì" Cô nói, khoảng cách giữa hai người quá gần khiến cô không biết làm sao: "Cậu buông tay tôi ra một chút."
Nhưng mà anh lại ngoảnh mặt làm ngơ, gương mặt của anh càng thêm áp sát vào người cô, cánh môi nhẹ nhàng quét qua tại cô: "Chị đang cảm động bởi những lời vừa rồi của người đàn ông kia sao?"
Cảm động? Cô không biết, nhưng mà cô cảm thấy bất ngờ là điều chắc chắn. Dẫu sao thì cô còn tưởng rằng, sau khi Quách Huỳnh Phương biết cô từng ngồi tù. sẽ chủ động từ bỏ.
Nhưng mà cô lại không dự đoán được, anh ta cố ý tìm tới chỗ của cô nói những lời này.
Trên thế giới này, có quá ít người đối xử một cách rộng lượng với những người đã từng ngồi tù.
Sự im lặng của cô lại khiến đôi mày anh nhăn lại, anh không thích cô nghĩ tới người đàn ông khác, điều này khiến anh có cảm giác rất không thoải mái.