‘Đừng mà..” Cô hét lớn lên, cố hết sức giấy dụa nhưng cho dù có giấy dụa nhiều thế nào đi chăng nữa thì ở trước mặt anh, cũng là vô dụng. Khuôn mặt của cô đỏ bừng lên, bởi vì đột ngột lộ ra bên ngoài và tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, da thịt ẩn dưới bộ đồ bệnh nhân bị xé rách nổi da gà cả lên: ‘Buông tôi ra! Cậu mau buông tôi ra đi!”
Cô vừa sốt ruột vừa tức tối.
Trái lại, anh thì bình tĩnh và thư thái, ngón tay mảnh khánh đè mạnh lên cổ tay cô, cười nói: “Chị à, chị có thể hét to hơn nữa, bên ngoài còn có vệ sĩ, có y tá này, có cả bác sĩ trực ban nữa. Cho nên họ đều có thể nghe thấy tiếng kêu la của chị đấy, chỉ có điều là…”
Anh ngừng lại một lúc, dùng ánh mắt sáng quäc như thiêu đốt nhìn cô chẵm chẫm: “Tôi có thể đảm bảo với chị, rắng sẽ không có một ai tiến vào đây để giải cứu chị đâu”
Cơ thể của Lăng Y Mộc lập tức cứng đờ, vì cô biết anh đang nói thật, kể cả như đêm nay dù cô có hét khản cả cổ thì cũng sẽ chẳng có ai dám bước vào phòng bệnh này.
Bởi vì người đàn ông này… là Dịch Quân Phil Cô im lặng, còn anh thì cúi thấp người, môi anh áp lên cắm cô… rồi xuống cổ… Cuối cùng, anh lưu luyến dừng lại trên xương quai xanh xinh đẹp của cô, đặt xuống từng nụ hôn nhỏ vụn.
*Ở lại bên cạnh tôi đi, chẳng phải chị đã từng nói rằng trên thế giới này chị yêu thương tôi, tôi cũng vậy, cũng yêu thương chị hay sao? Thế thì tại sao bây giờ, tôi trao cho chị cơ hội này, chị lại làm ngược lại, không muốn nó nữa là sao?” Anh nỉ non lên tiếng.
Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy, trái tim của bản thân đau nhói như bị kim châm.
Đúng vậy, cô quả thật là đã từng nói những lời này nhưng hiện tại, nó lại nó lại như một sự mỉa mai vô bờ bến.
“Bởi vì cậu không phải là Bình Quân” Anh không phải là kẻ lang thang mà cô cho rắng là cùng cảnh ngộ với mình nên thông cảm lẫn nhau, mà là Dịch Quân Phi, kẻ lắm những thủ đoạn tại chốn Thanh Thủy này.
Anh khựng lại, hơi chống người dậy, nhìn chäm chẵm vào cô và nói: “Tôi chính là Bình Quân, nếu như chị mong muốn thì tôi có thể đóng vai giống như trước đây, ở trước mặt chị làm ra dáng vẻ mà chị yêu thích”
Cô cười khổ: “Cho dù là cậu có ăn mặc, quay lại thành dáng vẻ ấy thì cậu cũng không còn phải là Bình Quân nữa”
Bình Quân của cô không còn tồn tại ở đây nữa rồi, từ đầu đến cuối, đều chỉ là ảo ảnh mà thôi Đôi môi mỏng của anh mím chặt, cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia hản lên mấy phần lạnh lùng, qua một lúc lâu sau, anh mới cất lời: “Chị, có phải chị sẽ cứ như thế này mà bài xích việc tôi là Dịch Quân Phi đúng không? Nhưng mà chị ơi, chị có từng nghĩ tới hay không. Cũng chính bởi vì tôi là Dịch Quân Phi, cho nên trong khắp cả cái Thanh Thủy này, chỉ có tôi mới có thể khiến chị trở thành người đứng trên cao hơn hẳn tất cả mọi người và thoát khỏi số phận hiện tại của mình trong một ngày không xa. Bảng không, liệu còn có ai sẽ đi làm mích lòng Dịch Quân Phi này vì chị chứ?”
Anh đứng thẳng người dậy, sau đó, từ trên cao nhìn xuống, liếc cô một cái rồi cất bước đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này, Lăng Y Mộc mới ngồi dậy, cài lại từng cúc từng cúc một trên bộ đồ bệnh nhân rồi dùng chăn quấn thật chặt lấy cơ thể đang run rẩy của mình.
Vừa nãy, thật ra anh không thật sự muốn làm gì cô, anh chỉ là đang nói cho cô biết một sự thật, hễ là anh muốn cô thì cô căn bản không thể nào phản kháng lại được!
Thậm chí ngay cả từ chối, cũng không có khả năng!
Cao Kiến Vĩ đứng trước mặt Dịch Quân Phi, báo cáo kết quả điều tra: “Vào ngày hôm đó, Tân Hoa Nhiên đã gặp mặt một số thành viên thường ngày chung sống trong gia đình, đồng nghiệp và hàng xóm, còn có cả Tiêu Tử Miên”
“Là cô em gái đó của Tiên Thiên Định sao?” Dịch Quân Phi lặng lẽ suy nghĩ trong chốc lát rồi lên tiếng.
“Đúng vậy. Dựa theo lời từ các đồng nghiệp của Tân Hoa Nhiên, giữa lúc Tiêu Tử Miên và Tân Hoa Nhiên xảy ra tranh chấp với nhau, đã nhắc đến tên của anh Dịch” Cao Kiến Vĩ nói tiếp.
Dịch Quân Phi lạnh lùng nói một câu: “Đúng là không ngờ được rằng chỗ sơ suất lại xuất hiện trên người Tiêu Tử Miên.”