Có Tiểu Mạch với dáng vẻ hoảng loạn ngồi trên trên ghế sô pha, nắm chặt chiếc áo vest trên người, Mộ Bắc Thâm với vẻ mặt ầm đạm rót rượu, suýt nữa thì đem bồn chữa “Tôi tức giận rồi!” viết lên mặt!
“Uống với tôi!”
“fi]..
“Cố Tiểu Mạch, đừng quên thân phận trợ lý cuộc sống của cô, bây giờ còn dám tùy ý làm trái mệnh lệnh của tôi sao?” Đôi mắt đen của Mộ Bắc Sự ẩn giấu sự tức giận, lạnh lùng liếc nhìn cô.
Có Tiểu Mạch hé môi, nhưng không nói được lời nào, ánh mắt hướng vào trong cốc rượu chứa rượu đỏ, coi thường cái chết mà cằm lấy ly rượu đỏ, giống như một người tráng sĩ mà ngửa cổ uống cạn vậy.
Chát lỏng của rượu đỏ trào ra khỏi khóe miệng, Mộ Bắc Ngật không nói trước tiếng nào mà bắt chợt cúi người, nhẹ nhàng hôn vết rượu đỏ dính trên cằm cô!
“Giám đốc Mộ…”
Dịch Bách đột nhiên mở cửa từ bên ngoài thì đã bắt gặp khung cảnh đẹp đế kích thích này.
Nhất thời ngắn người, e rằng đã chọc giận Mộ Bắc Ngật.
Sắc mặt của Mộ Bắc Ngật trở lên bình tĩnh, ngược lại Có Tiểu Mạch thì còn có chút gượng ngùng, cáu kỉnh, lúc này anh càng ngày ngày càng thích động tay động chân rồi?
Có Tiểu Mạch đặt ly rượu vang đỏ lên bàn với một tiếng “Cạch” và nhìn Dịch Bách đang đứng ở cửa!
Dưới chỉ thị bằng ánh mắt của sếp, Dịch Bách mới sắp xép lại suy nghĩ của mình và nói một cách đâu ra đấy: “Tên phục vụ tôi đã bắt được rồi. Nguyên nhân là do Có Tiểu Mạch tình cờ có mặt ở đó, nhìn thấy sắc nên dục vọng nỏi lên, cho nên mới lao đến ức hiếp, nhưng không ngờ lại là người của sếp nên đã xin lỗi.”
Nghe vậy, Có Tiểu Mạch nheo mắt lại, néu vừa rồi người phục vụ nhìn tháy đôi mắt của Mộ Bắc Ngật nhưng vẫn không hiểu ra ý đồ, thì người đó ắt phải là người Cố Lan Tắm tin tưởng.
Người phục vụ này dường như có dáng vẻ rất muốn bảo vệ cho Có Tiểu Mạch, còn hẹn gặp nhau lần nữa!
Đây có phải là tình yêu mà Cố Lan Tâm vẫn luôn miệng nhắc đến không? Giờ nghĩ lại, đó lại là một sự chế giếu.
Mộ Bắc Ngật giao quyết định cho Có Tiểu Mộ, “Em muốn giải quyết như thế nào.”
“Thả cho họ đi đi!”
Cho chúng một cơ hội được may mắn thoát ra đề họ lộ ra sở hở, lộ ra một cách hoàn toàn rõ ràng.
Với thế lực của Mộ Bắc Ngật thì chỉ cần một tay là có thể đánh chết họ, họ tuyệt đối cũng không thể bò dậy nổi, thì chân tướng sẽ càng khó tìm ra rồi!
hai mắt Dịch Bách lóe lên sự kinh ngạc, ngay cả ánh mắt của Mộ Bắc Ngật cũng trùng xuống, giống như có một dòng nước ngầm chảy xuyên qua, “Tại sao?”
Có Tiểu Mạch giữ bình tĩnh trên mặt, mở miệng nói: “Bọn họ cũng là người muốn được sống, cũng không phạm tội quá nặng…”
Có ai từng nói rằng khi Có Tiểu Mạch nói dồi, tai cô ấy sẽ vô thức đỏ lên không?
Vị trí của Mộ Bắc Ngật đang ngồi tình cờ nhìn thấy phần tai hơi đỏ của Có Tiểu Mạch, anh thản nhiên nói: “Vậy thì thả ra.”
“Vâng, thưa sếp” Dịch Bách thoát khỏi nghi ngờ, nhanh chóng đi ra ngoài.
“Từ khi nào em lại lòng lương thiện lớn như vậy chứ?”
Nghe thấy lời chế giễu từ miệng Mộ Bắc Ngật, Có Tiểu Mạch âm thằm nghẹn ngào, sau đó nói: “Tôi… đó là có lý do.”
Cũng sẽ không nói với tôi, đúng không?
Mộ Bắc Ngật bực bội thở ra, vẻ mặt cáu kỉnh đến đờ đẫn, càng thêm kiềm ché, lạnh lùng nói: “Tiếp tục uống rượu.”
Có Tiểu Mạch không dám trái lời Mộ Bắc Ngật, liên tiếp bị Mộ Bắc Ngật rót máy ly, rượu đỏ tràn vào cổ họng, cổ họng cay xè có chút cảm giác đau.
Chỉ một lúc sau, đầu óc của Có Tiểu Mạch có chút choáng váng, ngồi trên ghế sô pha nhưng lại ảm thấy cơ thể có chút nhẹ như sắp bay lên vậy.
Nhìn thấy đôi mắt say xỉn của Có Tiểu Mạch trở nên mơ hồ, lúc này Mộ Bắc Ngật mới thu lại sự lạnh lùng và trở nên dịu dàng hơn máy phần, anh ôm eo Có Tiểu Mạch, thỉnh thoảng liếc nhìn cô, liên tục dụ dỗ thầm thì: “Uống thêm ly nữa?”
Giọng nói khi uống rượu say của Có Tiểu Mạch giống như tiếng kêu của nhưng chú mèo, đáng yêu ngoan ngoãn vô cùng: “Tôi thực sự … không uống thêm được nữa, tôi sẽ say.”