Mục lục
Truyện Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc ( Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh) Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"“Gọi ai là anh rể đấy hả?” Một giọng nói đột nhiên vang lên, một cô gái xinh đẹp mặc áo khoác dài màu nâu, cách ăn mặc thời thượng bước đến, vừa nhìn thấy Lăng Lạc Giao, đột nhiên cười lạnh nói: “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là em gái của tội phạm giết người à.”

Biểu cảm của Lăng Lạc Giao nhất thời trở nên khó nhìn, nhận ra người trước mắt là Hách Dĩ Mạt, vị hôn thê chính thức hiện tại của Tiêu Thiên Định.

Hách Dĩ Mạt bước đến, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn chằm chằm Lăng Lạc Giao: “Tôi nhớ không nhầm cô cũng là diễn viên nhỉ? Sao hôm nay lại đến tìm Thiên Định, rồi mở miệng khép miệng gọi anh rể, lại muốn Thiên Định cho cô một vai nữ chính nữa đấy à? Da mặt cũng dày thật đấy.”

Lăng Lạc Giao bị mắng đến mức vô cùng khó xử, hơn nữa lúc này trên hành lang còn có nhiều người khác qua lại, giống như đang xem kịch vậy.

Lăng Lạc Giao chỉ có thể thầm mắng Lăng Y Mộc trong lòng. Nếu không phải lúc trước chị ta lái xe đâm chết người thì bây giờ mình đã phong quang vô hạn trở thành minh tinh hot rồi, nào có phải chịu tội như bây giờ.

Lúc này Lăng Lạc Giao đã quên mất năm đó cô ta có được công việc không tồi cũng là nhờ vào quan hệ của Lăng Y Mộc.

“Sao, còn không đi đi?” Hách Dĩ Mạt không vui nói.

Lăng Lạc Giao chỉ có thể vừa giữ khuôn mặt tươi cười, vừa ra vẻ đáng thương yếu đuối nhìn Tiêu Thiên Định. Nếu như cứ thế về không phải là hôm nay cô ta đến đây phí công rồi à?

“Cô về trước đi, bây giờ tôi và chị của cô đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi.” Tiêu Thiên Định nói.

“Nhưng mà…” Lăng Lạc Giao nghe thấy vậy còn định nói thêm gì đó.

Hách Dĩ Mạt hừ lạnh một tiếng, nói với Lăng Lạc Giao: “Nếu cô còn không chịu đi, tôi nói bảo vệ tống cổ cô ra ngoài đó!”

Lăng Lạc Giao cắn môi, đành phải đi trước, định để sau rồi lại tìm cơ hội khác.

Hách Dĩ Mạt quay đầu lại nhìn Tiêu Thiên Định nói: “Trong lòng anh chắc không phải vẫn còn Lăng Y Mộc chứ. Vừa rồi Lăng Lạc Giao mở miệng khép miệng đều gọi “anh rể” mà anh cũng không sợ bị Dịch Quân Phi nghe được à? Anh đừng quên, lúc đó chị em đã suýt chút nữa kết hôn với anh ta rồi đó.”

Câu này giống như đang cảnh cáo anh ta.

Ánh mắt của Tiêu Thiên Định tối lại, làm sao anh ta có thể quên được chứ! Cái tên “Dịch Quân Phi” này giống như một thanh kiếm treo trên đầu nhà họ Tiêu vậy. Ba năm nay, thật ra nhà họ Tiêu chưa có lấy một ngày thật sự yên tâm.

Mà kẻ đầu têu của tất cả mọi chuyện chính là Lăng Y Mộc! Thậm chí mấy ngày trước anh ta không dễ dàng gì mới hẹn gặp mặt được với Dịch Quân Phi, nhưng cũng bởi vì quan hệ của Lăng Y Mộc mà đổ sông đổ bể rồi!

“Chỉ phán quyết ba năm tù đúng là quá lời cho Lăng Y Mộc rồi. Một mạng của chị gái em cũng đã không còn rồi, anh vẫn còn nghe đối phương gọi anh là anh rể? Tiêu Thiên Định, anh thật sự coi em chết rồi à?” Hách Dĩ Mạt không vui nói.

“Được rồi, anh biết rồi. Anh sẽ không để ý đến Lăng Lạc Giao nữa. Chẳng qua cô ta cũng chỉ đến để bấu víu quan hệ mà thôi, anh cũng đã nói với cô ta rồi, anh và Lăng Y Mộc đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa!” Tiêu Thiên Định ôm lấy Hách Dĩ Mạt nói: “Mấy ngày trước Lăng Y Mộc bị Thẩm Công Quốc đối xử như vậy, anh không nói giúp cô ta bất cứ lời nào!”

Lúc này tâm trạng của Hách Dĩ Mạt mới tốt hơn một chút, vì vậy mới cùng Tiêu Thiên Định cùng trở về hàng ghế.

Ở hàng ghế đều là những người bạn trong giới của bọn họ, hôm nay là buổi tiệc được mở trước khi đính hôn, mọi người cùng chúc mừng một chút.

Đột nhiên có người nói đến chuyện liên quan tới việc Tiêu Thiên Định tung ra chín mươi chín màn hình led quảng cáo trên khắp thành phố.

Vì vậy không ít người có mặt ở buổi tiệc đều hô hào thật lãng mạn. Người có quan hệ tốt nhất với Hách Dĩ Mạt là Phương Quỳnh Hoa liền nói: “À đúng rồi, đối diện khách sạn của chúng ta không phải là cao ốc Ngân Long sao? Tôi nhớ là trên cao ốc Ngân Long cũng có màn hình led quảng cáo, chúng ta ở bên này cũng có thể nhìn thấy. Nếu không thì bây giờ chúng ta liền thưởng thức tại hiện trường một chút đi.”

Phương Quỳnh Hoa vừa nói, vừa kéo rèm cửa sổ ra.

Trên khuôn mặt Hách Dĩ Mạt cũng mang theo nụ cười ngọt ngào, giả vờ xấu hổ nói: “Ôi, mọi người cũng thật là…”

Nhưng sau khi rèm cửa được mở ra, sau một hồi mọi người cũng không nhìn thấy màn hình quảng cáo xuất hiện. Tòa cao ốc đối diện chỉ thắp đèn sáng loại bình thường.

“Thế này là sao? Chắc không phải là màn hình quảng cáo bị hỏng rồi chứ?” Phương Quỳnh Hoa ngạc nhiên nói."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK