"Nàng tỉnh rồi? Khỏe hơn chưa? Không khóc nữa chứ?"
Ta rời khỏi người hắn, ngồi thẳng dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, chỉ thấy quần áo hắn bị ta kéo nhăn nhúm, bẩn thỉu. Hắn cứng người, chậm rãi đứng dậy vận động tay chân, các khớp xương kêu răng rắc.
"Ừm, chàng cứ ngồi như vậy suốt à?"
"Ừ, ta sợ đặt nàng xuống sẽ đánh thức nàng rồi nàng lại nổi cơn tam bành."
"Xin lỗi."
"Là lỗi của ta, lần sau ta sẽ quan tâm đến nàng, sẽ không biến mất nữa, để nàng phải lo lắng."
"Không sao."
Hắn gọi nha hoàn vào thay đồ ngủ cho chúng ta, lau mặt, gỡ tóc. Tiểu Hạ vội vàng dọn dẹp mảnh vỡ rồi chạy ra nhà bếp hâm nóng canh giải rượu cho ta.
Chúng ta nằm cạnh nhau trên giường chờ Tiểu Hạ mang canh đến. Ta nắm chặt con dấu trong tay, là thứ ban ngày Thanh Thu nhét cho ta. Lúc nha hoàn thay đồ cho ta, ta đã len lén giấu nó đi vì sợ bị phát hiện. Lại nhớ đến những chuyện đã qua với Thanh Thu, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, chỉ ngẩn người ra.
"Nàng đang nghĩ gì vậy?"
Thấy ta ngẩn ngơ, hắn tiến lại gần, đặt cánh tay làm gối cho ta, ôm ta vào lòng, tay lại áp lên trán xem ta có bị sốt không.
"Chàng rất yêu Liễu tiểu thư, phải không? Nếu nàng ấy gả cho người khác, chàng sẽ thế nào?"
"Ta chưa từng nghĩ đến."
"Vậy chàng thử nghĩ xem."
"Chắc là sẽ phát điên."
"Vậy nếu Liễu tiểu thư biết chàng và ta thân mật như bây giờ, nàng ấy sẽ thế nào?"
"Nàng là thê tử của ta, phụ hoàng và mẫu hậu ta nhiều năm qua vẫn luôn kính trọng lẫn nhau, người rất tốt với mẫu hậu, ta không phải kẻ bạc tình bạc nghĩa nên ta cũng sẽ đối xử tốt với nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-11.html.]
"Còn nàng ấy thì sao?"
Chưa kịp đợi câu trả lời, đã nghe thấy tiếng gõ cửa của Tiểu Hạ. Nha đầu này chạy một mạch ra nhà bếp hâm nóng canh giải rượu cho ta, thở hổn hển gọi ta dậy uống canh. Ta thấy ấm lòng, nha đầu ngốc này, có cần gấp gáp như vậy không, lỡ bỏng thì sao?
Hắn như gặp được cứu tinh, vội vàng đứng dậy mở cửa, cho Tiểu Hạ vào hầu hạ ta uống canh.
Nằm xuống lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ta biết rõ câu nói mà hắn muốn nói nhưng chưa kịp nói ra, nàng ấy là mối tình khắc cốt ghi tâm, còn ta là việc đã lỡ rồi, bất đắc dĩ. Hắn dù sao cũng là người dịu dàng, thiện lương, đã lôi ta vào cuộc, làm Thái tử phi của hắn thì cũng muốn có trách nhiệm với ta, để ta khỏi phải sống cô độc cả đời.
Nhưng mà cử án tề mi, rốt cuộc vẫn là ý nan bình.
Từ hôm đó, Thái tử bận rộn hẳn, sáng đi tối về, ta lại ngủ say như chết, thường không biết hắn đã về hay chưa. Ta và Tiểu Hạ dường như lại trở về những ngày tháng sau khi mới cưới, buồn chán vô vị, lười nhác vô cùng.
Hôm nay, lúc ăn cơm, ta bảo Tiểu Hạ, thêm cả Thúy Vũ - nha hoàn thân cận khác của ta ở phủ Thái tử, và Vương bà - quản gia, cùng ăn với ta. Ngoại trừ Tiểu Hạ mặt dày, hai người kia đều hết sức từ chối. Ta ấn họ xuống ghế, hai người họ tỏ vẻ kinh hãi, từ chối vài lần nhưng thấy ta kiên quyết không bỏ cuộc mới chịu ngồi xuống ăn cùng. Ăn được một nửa thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài, cùng với tiếng kêu "Thái tử phi không xong rồi, Thái tử phi không xong rồi".
Vương bà cau mày: "Là lão nô quản giáo không nghiêm, để cho đám hạ nhân ăn nói hàm hồ, lỗ mãng. Điện hạ đừng giận, để lão nô đi xem là kẻ nào không biết điều."
"Không sao không sao, chuyện nhỏ này ta không để tâm, gọi hắn vào đây, ta nghe xem có chuyện gì." Ta luôn thoải mái trong việc quản lý hạ nhân vì vậy Thái tử đã trách ta vài lần, nói ta càng ngày càng buông thả bọn họ, không coi ai ra gì.
Vương bà dẫn người vào, ta vừa nhìn đã thấy là tên sai vặt trong phủ nhà ta.
"Tiểu Cường, sao ngươi lại đến đây?"
“Thái tử phi, phu nhân ốm rồi. Đêm qua hình như người uống rượu say, ngủ quên ở ngoài sân, hôm nay sốt cao không hạ, miệng cứ luôn lẩm bẩm nhớ người. Lão gia hôm nay cũng ở nhà, khóc lóc thảm thiết bên người, người mau về nhà xem sao đi ạ.”
Ta bật dậy, nhét miếng bánh đang ăn dở vào miệng, xách váy chạy ra ngoài.
“Vương bà, chuẩn bị xe ngựa cho ta, Thúy Vũ thu dọn hành lý, Tiểu Hạ đi theo ta, lập tức khởi hành về nhà.”
“Vâng.”
Trên đường về nhà, ta liên tục giục xa phu đi nhanh hơn, trong lòng lo lắng không thôi. Mẫu thân ta là người nông cạn, lại luôn khỏe mạnh, nếu bà ấy ngã bệnh, chắc chắn là tình huống vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa, bà ấy ốm không sao, phụ thân ta, kẻ yêu vợ như mạng kia chắc chắn cũng sẽ lo lắng sốt vó, nói không chừng hai người cùng ốm luôn.
Nói đến phụ thân và mẫu thân ta, quả thực là tấm gương vợ chồng, bậc cha mẹ mẫu mực. Từ khi ta biết nhận thức, hai người bọn họ luôn ân ái, đến tuổi trung niên vẫn còn dính nhau như keo, cứ như đang yêu đương nồng nhiệt vậy. Nếu phụ thân làm xong công vụ gặp trời mưa, mẫu thân nhất định sẽ đích thân mang ô đến cho ông ấy. Gặp lúc công vụ bận rộn, bà ấy nhất định sẽ hầm một nồi canh nóng, gói ghém cẩn thận rồi tự mình mang đến, trông chừng ông ấy uống hết mới thôi. Còn phụ thân ta, cả đời chỉ có một mình mẫu thân ta, cả đời công chính liêm minh, chính trực, chỉ ở trước mặt mẫu thân ta mới làm nũng, mè nheo, bị mẫu thân ta “ăn hiếp” đến chết.
Hơn nữa, hai người bọn họ rất cưng chiều con cái. Nhà ta có ba tỷ muội, ta là trưởng nữ, dưới còn có một cặp long phượng thai. Trong ấn tượng của ta, ngoài những vấn đề nguyên tắc, phụ mẫu chưa bao giờ nặng lời với chúng ta. Phụ thân, người nghiêm khắc như vậy, ở bên ngoài sẽ cùng chúng ta chơi nhảy lò cò, trốn tìm, sẽ kể chuyện cho ta nghe, dạy chúng ta viết chữ. Mẫu thân nấu ăn rất ngon, nhớ rõ sở thích của ba tỷ muội chúng ta, khi may y phục mới, bà ấy sẽ thêu những hoa văn khác nhau dựa theo sở thích của mỗi người. Vì vậy, trước khi xuất giá, ta luôn cho rằng nhà ta là gia đình hạnh phúc nhất, không giàu có, cũng không quyền thế nhưng trong phủ luôn vui vẻ hòa thuận. Không giống như phủ Thái tử lạnh lẽo này.