Dù sao đi nữa, trong tình cảnh hiện tại, ta chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến chuyện yêu đương nữa. Với thân phận hiện tại, ta không còn mặt mũi nào để đối diện với Thanh Thu, càng không dám nhờ vả hắn thêm nữa. Tính mạng cả nhà nằm trong tay người khác, ta một mình c.h.ế.t đi thì nhẹ nhàng nhưng e rằng cả nhà sẽ khó bảo toàn. Nếu ta thật sự có thai, sinh con ra, e rằng cũng khó thoát khỏi cái chết, đứa bé cũng khó mà sống yên ổn. Rốt cuộc phải làm sao, phải làm sao đây?
Hiện tại chỉ có thể án binh bất động, nếu Thanh Thu tìm được đan dược, ta sẽ giả c.h.ế.t thoát thân sau khi đạt được mục đích ở Liễu gia. Nếu không tìm được, chỉ có thể đợi sau khi Liễu Tiêm Tiêm vào cửa, bí mật đưa đứa bé ra ngoài, ta sẽ tự vẫn, tạo ra cảnh tượng mẹ con cùng chết. Như vậy có thể bảo vệ đứa bé, cũng bảo vệ được người nhà. Dù sao ta cũng chỉ là một linh hồn lạc lõng, mạng sống này còn có gì đáng giá nữa.
Còn về tâm ý của Thái tử ra sao, liên quan gì đến ta? Hắn động lòng một phen, lại khiến cả nhà ta lâm vào cảnh nguy hiểm, cướp đi nửa đời hạnh phúc của ta. Ngồi ở ngôi cao mà hành xử theo cảm tính, chỉ biết đến tình cảm nam nữ, hại người hại mình.
Giờ chỉ mong sao, trời giáng sao băng, trùng hợp và may mắn thay, đập c.h.ế.t ta đi.
Nghỉ ngơi mấy ngày, ta mới hoàn toàn hồi phục, Tiểu Hạ chỉ nghĩ ta thể chất yếu ớt, ta cũng không nói cho nàng ta biết sự thật. Hồi phục rồi thì mọi thứ vẫn như cũ, dường như chẳng có gì thay đổi.
Mấy ngày gần đây, Thái tử đặc biệt quan tâm ta, đêm nào cũng về phòng ngủ cùng ta, ra vào cung học đều mang về cho ta ít đồ ăn thức uống. Tiểu Hạ còn tưởng Thái tử thay đổi tính nết, thái độ với Thái tử cũng dịu dàng hơn nhiều. Ta vẫn đối xử với hắn như trước, không còn là đứa trẻ lên ba nữa, yêu ghét đều phải nói toạc ra, giận dỗi hờn trách thật sự không phải tác phong làm việc của ta.
Cái gọi là nghiệt duyên ư?
Hôm nay, muội muội đến.
Muội muội vốn là đứa tính tình bộc trực, lần này đến lại ủ rũ, mắt sưng húp, dường như còn có dấu vết nước mắt, vẻ mặt mệt mỏi.
Sau khi hành lễ với Thái tử xong thì ngồi thừ ra một bên, Thái tử thấy vậy bèn đứng dậy nói có việc phải xử lý, để tỷ muội chúng ta tâm sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-23.html.]
"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ta nắm tay kéo nàng lại gần, tuy nàng rất nghịch ngợm, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng cãi nhau với ta nhưng lại là đứa em gái nhỏ luôn bảo vệ ta nhất. Hồi nhỏ gây họa, mẹ muốn đánh ta, luôn là con bé này xông ra ôm lấy ta, ngẩng cổ lên nói với mẹ bằng giọng trẻ con: "Không được đánh tỷ tỷ! Mẹ đánh con! Không đánh tỷ tỷ!"
Tuy thường quay ra cướp đồ ăn thức uống của ta nhưng đứa nhỏ này cứ bám lấy ta rồi dần dần lớn lên. Nghe mẹ kể, ngày ta xuất giá, con bé này trốn trong phòng khóc nức nở, cơm cũng không muốn ăn. Mãi năm sáu ngày sau mới khá hơn.
Ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, giờ đã tiều tụy đến mức không nhận ra, trong lòng đau xót vô cùng.
Nàng vừa mở miệng, còn chưa kịp nói, đã oa lên khóc. Ta đành ôm nàng vào lòng, đợi nàng khóc xong rồi mới hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ta gọi Tiểu Hạ pha ấm trà nóng để lát nữa cho nàng uống, cho nàng bình tĩnh lại, bổ sung nước, kẻo khô họng.
Chuyện là, hôm đó, muội muội ta lại cải nam trang, một mình chạy ra khỏi phủ đi chơi. Vì mẹ từ nhỏ đã dạy chúng ta rèn luyện thân thể, muội muội tuy đánh nhau không giỏi nhưng thuật chạy trốn và khinh công lại học rất khá. Ta vì quá lười nên cái gì cũng chỉ biết chút ít, nói chung là cái gì cũng không giỏi, đệ đệ chỉ biết quyền pháp. Bởi vậy, nàng thường xuyên lén lút ra ngoài chơi, nàng không gây chuyện, chỉ ra ngoài xem náo nhiệt, cha mẹ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cuối mùa hè, người dân kinh thành sẽ tổ chức yến tiệc mùa hè kéo dài vài ngày, treo đèn kết hoa lưu luyến sự kết thúc của mùa hè, sẽ có xiếc, pháo hoa, đủ loại đồ ăn vặt, trên đường phố đông nghịt người chen chúc nhau.
Linh Yên ra ngoài chơi đến tận khuya mới nhớ ra phải về nhà, trên đường về nhà, đi ngang qua một con hẻm nhỏ, hình như thấy có người đang đánh nhau. Nàng vốn thích xem náo nhiệt, không cưỡng lại được sự cám dỗ, bèn rón rén leo lên mái nhà lén lút xem.
Hình như là mấy người vây quanh một người ở giữa để trả thù, không ra tay g.i.ế.c chết, có vẻ chỉ muốn làm nhục hắn ta một trận. Ban đầu, người này võ nghệ cao cường, một mình đấu với năm người mà không hề yếu thế. Dần dần, quả nhiên vẫn là song quyền nan địch tứ thủ, sức cùng lực kiệt, bắt đầu chuyển sang phòng thủ bị động. Mấy người xung quanh thay phiên nhau giao đấu với hắn ta, xem ra đều là người có chút võ công, vừa đánh vừa chửi rủa thậm tệ. Người nọ tuy bị đánh, nhưng vẫn không hề mất đi phong độ. Giơ tay xoay người đều toát lên vẻ phóng khoáng, dáng người cao lớn thon dài, tướng mạo nho nhã, phong thái như một công tử, nhưng không hề có vẻ nhu nhược. Mắt dài hẹp hơi xếch, lông mày dài rậm.
Thấy hắn ta dần dần không chống đỡ nổi, có dấu hiệu bị nội thương nôn ra máu, Linh Yên thật sự không nỡ nhìn một mỹ nam như vậy bị đánh chết. Nàng lấy vôi sống mang theo bên mình để phòng thân ra xem, ước lượng xem bao to, tính toán đường chạy trốn lát nữa. Ước chừng là đánh thì đánh không lại, chạy chắc là không thành vấn đề, chỉ là không biết mỹ nam này còn bao nhiêu sức lực, có chạy được không.