Ta không biết cưỡi ngựa nên những buổi săn b.ắ.n đua ngựa hàng năm ta đều không tham gia. Ta cũng không thích náo nhiệt nên những buổi yến tiệc, hội hoa đăng trong cung ta đều kiếm chỗ trốn, tan cuộc rồi về nhà bịa chuyện cho cha ta nghe. Cái hôn ước mà ta nói đến kia, thực ra cũng không hẳn là hôn ước bởi vì chưa trao sính lễ. Đối phương là một thái y, người rất dịu dàng, gia thế trong sạch không phải danh gia vọng tộc mà nói thật thì danh gia vọng tộc cũng chẳng thèm để mắt đến ta.
Năm kia ta tham gia đại hội thưởng hoa do Hoàng hậu tổ chức là vì muốn ngắm nghía cây lan do Hoàng hậu đích thân vun trồng, giữa đám đông chen chúc xô đẩy, ta bị ngã xuống đất, trẹo cả mắt cá chân. Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, là một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp, chẳng những không trách mắng ta làm hỏng hứng thú của mọi người mà còn sai người đỡ ta sang một bên, gọi thái y đến chữa trị cho ta.
Ta và vị thái y đó cũng nhờ vậy mà quen biết, giữ lại danh thiếp của hắn, hẹn ngày khác đến nhà cảm tạ. May mà hắn không phải con cháu nhà quyền quý gì, vốn là học trò của một danh y trong dân gian, được một vị đại nhân mà hắn từng chữa trị tiến cử vào Thái Y Viện, là một người mới vào nghề không mấy tên tuổi.
Vì vậy, sau này ta thường gọi hắn đến khám bệnh mỗi khi đau đầu sổ mũi, thường gặp nhau qua lại nên ta thấy hắn là người rất tốt, hắn cũng ái mộ sự dịu dàng và xinh đẹp của ta, ừm, nhất định là xinh đẹp.
Ta nghĩ gả cho ai mà chẳng phải gả, gả cho một vị đại phu sau này khám bệnh còn đỡ tốn tiền, nhất định sẽ sống lâu hơn nên khi hắn ngỏ lời muốn cưới ta, ta liền đồng ý ngay. Nào ngờ mọi chuyện lại nhanh chóng thay đổi như vậy.
Lạc đề rồi.
Nên ta chưa từng được chiêm ngưỡng phong thái của Thái tử trên trường đua ngựa, ngày xảy ra chuyện ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, ngày đại hôn ta trùm khăn voan cùng hắn hành lễ, đêm động phòng hắn lại không về, sau đó ta quá mệt mỏi nên tự mình vén khăn voan lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-2.html.]
Sau khi thành hôn, vào cung thỉnh an mẫu thân của hắn, cũng chính là Hoàng hậu nương nương, hắn cũng không xuất hiện. Ta từng nghi ngờ hắn vì chịu nhục nhã mà lén lút treo cổ tự tử.
Sau này ta mới biết, hóa ra là con gái của Thủ phụ sau khi biết tin này liền lâm bệnh nặng, ngày đại hôn hắn đã lén đến khuê phòng của nàng ta để chăm sóc. Thổ lộ hết nỗi lòng nhưng vẫn không được tha thứ. Nữ chính bệnh nặng, Thái tử để chứng minh lòng chung thủy, đã hứa với nữ chính rằng sẽ không bao giờ động vào ta, ta với cái danh Thái tử phi này chỉ là hư danh, Thái tử thậm chí còn dọn ra khỏi phủ, đến ở quán trọ.
Những chuyện này ta biết được như thế nào? Tất cả đều nhờ vào nha hoàn Tiểu Hạ của ta, cô nàng ăn khỏe như trâu. Trong số các nha hoàn, tiểu nha đầu trong kinh thành, không ai là Tiểu Hạ không bắt chuyện được. Thấy ta sống cô đơn buồn bã, sau khi nhiều lần dò hỏi, từ chỗ nha hoàn thân cận của Nhị tiểu thư nhà Ngự Sử mà nàng quen biết hồi đi xem đèn năm kia, nghe được từ tiểu nha đầu trong phủ Tề vương, nghe nói Thái tử trọ ở quán trọ nào rồi dò hỏi từ chỗ tiểu nha hoàn nhà Thủ phụ, người yêu của nha hoàn thân cận của nữ chính, ta mới biết được.
Lần đầu tiên ta ca ngợi sự năng động của Tiểu Hạ.
Thực ra trong lòng Thái tử hiểu rõ, đây là cái bẫy do Hoàng thượng bày ra, nữ chính cũng hiểu rõ người trong lòng mình bị ép buộc bất đắc dĩ, hai người yêu nhau nhưng không đến được với nhau, chịu đựng nỗi khổ tương tư. Nghe xong câu chuyện trắc trở này, ta cũng không khỏi thở dài thương cảm cho họ.
Còn Tiểu Hạ thấy vậy liền nói: "Tiểu thư, người đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi."
Hiểu rõ ngọn ngành sự việc, ta vốn định nói với Thái tử, hắn muốn gặp nàng ta thì cứ đi gặp, muốn tư tình thì cứ tư tình, đừng bận tâm đến ta, không cần dọn ra ngoài ở, ta sẽ không làm gì hắn đâu. Tiếc là vẫn chưa có cơ hội này.
Mà thực ra ta chỉ biết một mà không biết hai. Thái tử dọn ra ngoài không chỉ là để giữ mình trong sạch, bày tỏ lòng trung thành mà còn bởi vì tin đồn này vừa nổ ra, cả triều đình đều chấn động. Các đại thần bàn tán xôn xao, suy nghĩ lại về việc đứng về phe nào. Dù sao thì Thái tử say rượu mất đức, ai biết được Hoàng thượng có nổi giận phế truất Thái tử, lập người khác lên thay hay không. Nhưng Hoàng thượng vẫn chậm chạp không bày tỏ thái độ, cộng thêm Bát vương gia và Tứ vương gia vốn có nền tảng quần chúng vững chắc đang như hổ rình mồi, trên triều đình liên tục có người tấu xin lập Thái tử mới. Nhất thời, cục diện trở nên hỗn loạn.