"Được rồi, nàng muốn ăn thì cứ ăn, ngày mai ta phải đến doanh trại tập luyện sớm, phải nghỉ ngơi sớm thôi, ngủ đi."
Nằm xuống ta vẫn thấy có chút giận, ta đường đường là Thái tử phi, sao ăn hai miếng thịt cũng không được, bèn cố ý nằm cách hắn thật xa, sát vào mép tường.
"Nàng giận à?"
"Đúng, ta đang giận đấy."
"Nữ nhân mà cũng chịu thừa nhận mình đang giận, thật là kỳ lạ."
"Ta rõ ràng đang rất giận, sao ta không thể thừa nhận?"
"Nàng ấy không bao giờ như nàng, mỗi lần nhíu mày bĩu môi bị ta nhìn thấy cũng cứ cãi là mình không giận."
"Hai người cũng nói chuyện này trên giường sao?"
"Chúng ta rất giữ lễ, chưa từng vượt quá giới hạn."
"Nam nhân khác sẽ không chê ta béo."
"Nam nhân nào?"
"Không có nam nhân nào cả, ta bịa ra để nói cho oai thôi, ngủ đi."
Bỗng nhiên không còn giận nữa nhưng cảm giác ngứa ngáy trong lòng cũng biến mất. Hắn có người trong lòng, ta biết từ lâu rồi, hắn và ta bây giờ ra vẻ ân ái, cũng chỉ vì một đứa con mà thôi. Để có thể cưới được người trong lòng, hắn mới tỏ ra thân thiết với ta, khiến ta cam tâm tình nguyện sinh con cho hắn.
Nhưng trong lòng ta vẫn không khỏi thấy chua xót.
Tiệc mừng thọ Hoàng hậu, khắp nơi đến chúc mừng.
Tuy ta mang tiếng xấu nhưng dù sao cũng là Thái tử phi, tám phần là Hoàng hậu tương lai. Dù sao cũng phải ăn mặc chỉnh tề, không thể làm mất mặt Hoàng gia, không thể làm ô uế danh tiếng Thái tử phi này.
Không thể mặc màu đỏ tươi lấn át Hoàng hậu, không thể mặc trang phục hoa văn quá phức tạp, cũng không thể mặc màu trắng hoặc đen, sẽ không đủ đoan trang. Chọn tới chọn lui, cuối cùng ta chọn một chiếc áo lụa mỏng màu vàng nhạt, bên trong mặc váy yếm trắng và áo giao lĩnh, cổ tay áo và cổ áo được thêu những đóa tường vi nhỏ. Tóc là do Tiểu Hạ vấn cho ta, tóc búi cao, cài vài hoa trâm ngọc và một cây trâm vàng hình hoa sen với lõi bằng lưu ly đỏ, khi đi lại sẽ phát ra tiếng leng keng rất vui tai.
Thái tử đến xem ta chuẩn bị thế nào, đứng sau lưng ta nhìn Tiểu Hạ trang điểm cho ta.
"Kiểu tóc này không hợp với nàng, trâm cài cũng rườm rà, màu son cũng quá đỏ, không đẹp, quá phô trương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-6.html.]
Nói xong hắn đưa tay ra giật bông trâm của ta xuống, tiện thể làm lỏng búi tóc, dùng tay áo lau miệng ta. Lúc hắn lau miệng, ta né tránh một chút, hắn mặc y phục màu đen tuyền, với tác phong mạnh mẽ này, ta thậm chí nghi ngờ hắn đã dùng tay áo lau bàn.
"Thái tử, trang điểm cho tiểu thư thế này đã đủ giản dị rồi, ngài đừng gỡ nữa."
Tiểu Hạ thấy thành quả lao động của mình bị phá hủy, vô cùng lo lắng. Tiểu Hạ vẫn luôn gọi ta là tiểu thư, dù đã bị người hầu nhắc nhở hai ba lần phải gọi ta là Thái tử phi nhưng nàng ta vẫn cứ ngoan cố gọi tiểu thư.
"Đây là Thái tử phi của bổn vương." Thái tử nói giọng thô lỗ nhưng ngữ khí kiên định.
"Đây là tiểu thư nhà ta." Tiểu Hạ, kẻ không sợ chết, ngẩng đầu cãi lại.
"Đây là Thái tử phi."
"Đây là tiểu thư nhà ta!"
Hai người đứng đối mặt, lời qua tiếng lại, ta nghe mà tim đập chân run, vội vàng đứng dậy giảng hòa.
"Tiểu Hạ không hiểu lễ nghĩa, đi theo ta mười mấy năm, nhất thời quen miệng quên sửa lời, Thái tử ngài đừng trách, ta sẽ về dạy dỗ nàng ấy sau." Ta đứng dậy nắm tay Thái tử dỗ dành, rất sợ hắn nổi giận đánh Tiểu Hạ c.h.ế.t tươi, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Hạ im miệng.
Tiểu Hạ thấy vậy bĩu môi, cuối cùng cũng không nói gì nữa, khom người xin lỗi Thái tử.
Thái tử sắc mặt không được tốt, ừ một tiếng rồi tiếp tục gỡ trâm cài của ta. Ta thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng an tâm hơn. Ngẩng đầu nhìn vào gương đồng, kỳ thực ta có thể hiểu suy nghĩ của Thái tử, nguyên chủ của thân thể này, dung nhan khá diễm lệ.
Mắt phượng mày liễu, ánh mắt ướt át đa tình, may mà ăn được ngủ được nên cằm nhọn đã thành tròn. Khuôn mặt nhọn biến thành mặt trái xoan, má bầu bĩnh đầy đặn, môi đỏ mọng chúm chím, làm giảm bớt vẻ sắc sảo quyến rũ nơi đuôi mắt, tăng thêm vẻ hoạt bát đáng yêu.
Khuôn mặt như vậy nếu vấn tóc quá cao và cầu kỳ sẽ càng làm nổi bật đôi mắt, vẻ đẹp sắc sảo của hồ ly tinh đâu phải tướng mạo của chính thất, càng không phải là dáng vẻ mà Thái tử phi nên có.
Ta thở dài: "Tiểu Hạ, cứ để hắn làm đi, kiểu tóc mới của muội đợi về nhà ta vấn cho muội, ngày mai mặc bộ váy đỏ kia chúng ta đi xem hát nhé."
"Không được, nàng lòe loẹt như vậy sẽ quá thu hút sự chú ý, không tốt cho nàng."
"Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, xem hát cũng không được, làm Thái tử phi này chán c.h.ế.t mất, ngươi hưu ta đi cho rồi."
Thái tử véo ta một cái đau điếng, ta chột dạ không dám kêu to.
Trên đầu ta chỉ còn lại một cây trâm, đến cả khuyên tai cũng bị tháo ra, búi tóc được Tiểu Hạ vấn lại gọn gàng sau đầu.
Khi ngồi xe ngựa đến cung, đường xóc nảy khiến ta suýt ngủ gật.
"Thái tử giá đáo!”
“Thái tử phi giá đáo!"