“Không ra sao cả.”
“Ha ha ha, vậy ngươi còn tức giận ta làm gì?”
“Ngươi là người duy nhất ta từng gặp có thể sánh ngang nhan sắc với tỷ tỷ ta, Thái tử khó mà không động lòng.”
“Chậc, không ngờ mắt nhìn của ngươi cũng không tệ.”
Ta vui vẻ sửa sang lại tóc tai, thậm chí còn muốn đánh thêm son nhưng lại thấy nàng ta nhìn ta với vẻ mặt chán ghét.
“Ngươi cũng là một mỹ nhân, tỷ tỷ ngươi không sợ Thái tử động lòng với ngươi sao?”
Không ngờ nàng ta lại cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Thái tử đã hứa với tỷ tỷ, chỉ cho ta danh phận, sẽ không động phòng. Có thể ở bên cạnh hắn, còn có thể chia sẻ gánh nặng cho tỷ tỷ, ta đã rất vui rồi.”
Nhìn dáng vẻ của nàng ta, ta bỗng nhiên thấy có chút đau lòng. Nàng ta cũng chỉ là một thiếu nữ đang độ tuổi xuân xanh, vậy mà phải gánh vác nhiều thứ như vậy. Dùng thủ đoạn non nớt để làm khó ta, e rằng cũng là vì muốn xả giận cho tỷ tỷ. Nhớ đến muội muội của ta, An Linh Yên, cái con bé c.h.ế.t tiệt đó, trong lúc nguy cấp thế này mà còn tranh giành đùi gà với tỷ tỷ nó nữa chứ!!! Còn là người không vậy!?! Ta quyết định lần sau về nhà sẽ đánh nàng một trận! Dạy cho nàng biết thế nào là làm người!!
“Ta cũng có một muội muội, tên là An Linh Yên, nhỏ hơn ta hai tuổi, nghịch ngợm vô cùng, chưa bao giờ chịu hy sinh gì cho ta, nếu ta ăn nhiều hơn một cái đùi gà, nó sẽ khóc lóc om sòm, hận không thể móc ra từ miệng ta!”
Ta nghĩ đến mà thấy bất bình, hận không thể lập tức xông về nhà đánh cho nàng một trận.
“Tiểu thư, chẳng phải người cũng thường xuyên lén lấy quần áo và trang sức của nhị tiểu thư sao? Cái trâm cài tóc hình bướm mạ vàng mà người lấy lần trước còn chưa kịp đeo nữa kìa.”
“Tiểu Hạ, ngươi xem sắc mặt ta bây giờ thế nào?”
“Để ta xem nào, so với lúc nãy thì đỡ hơn một chút.”
“Hửm? Ngươi nhìn kỹ lại xem.”
“Ừm, vẫn còn hơi kém.”
“Ngươi biết tại sao không?”
“Chẳng phải tiểu thư đang ốm sao? Người lại quên rồi à??”
“Thôi vậy......”
Oanh Oanh ở bên kia phì cười, vừa cười vừa nhón thêm một quả mơ ăn.
“Ngươi cũng không xấu xa như ta tưởng tượng, ta còn tưởng ngươi sẽ là một người phụ nữ độc ác, tâm địa thâm độc, giỏi mê hoặc lòng người chứ. ”
“Ừm, ta chỉ là một mỹ nữ bình thường thôi.”
“Chậc, thật không biết xấu hổ.”
Nàng ta ăn hết quả này đến quả khác, khiến ta cũng muốn nếm thử xem mứt mơ này có vị gì.
“Trước khi ngươi sinh con, ta sẽ không hại mạng ngươi, ngươi cứ yên tâm. Ta cũng sẽ không kết nghĩa tỷ muội gì với ngươi, ta sẽ cố gắng chia rẽ tình cảm của ngươi và Thái tử, ngươi đừng mong hắn động lòng với ngươi.”
“Biết rồi biết rồi, ngươi ăn ít thôi được không, còn nói là mang đến cho ta, ngươi ăn hết rồi còn đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-18.html.]
“Ta mang đến thì ta không được ăn à, sao ngươi keo kiệt vậy!”
Nàng ta hất tay ta rồi lại mút mút ngón tay, đẩy hộp mứt ra với vẻ giận dỗi.
“Ta không ăn nữa!”
Rõ ràng vẫn còn là dáng vẻ của một đứa trẻ.
“Ngươi kể cho ta nghe chuyện của Thái tử và tỷ tỷ ngươi đi.”
“Không thèm kể cho ngươi nghe đâu.”
“Ngươi không kể ta sẽ bám riết lấy Thái tử ban đêm.”
“Được rồi, ta kể cho ngươi nghe.”
Ba năm trước, Thái tử cùng một đám bạn bè đến uống rượu, câu cá và ngâm thơ đối đáp bên bờ sông ngoại ô. Bờ sông nằm dưới chân núi, cây cối xanh tươi, muôn hoa đua nở.
Nơi ngày thường yên tĩnh, hôm nay lại trở nên náo nhiệt.
Ngoài đám công tử nhà giàu như Thái tử, cách đó không xa còn có một nhà đang dừng chân nghỉ ngơi. Mấy chiếc xe ngựa dừng lại, chỉ thấy trước sau xuất hiện vài người hầu, bày biện bàn ghế, đồ ăn, dọn dẹp một chỗ nghỉ chân, hầu hạ mấy người có vẻ thân phận cao quý xuống xe ngựa ngồi xuống.
Thái tử và đám bạn không để ý, trên đời này, ngoài Hoàng thượng ra, còn ai tôn quý hơn Thái tử nữa. Mọi người vẫn tiếp tục uống rượu vui vẻ, không quan tâm đến chuyện khác.
Bỗng nhiên nổi lên một trận gió, gió thổi mạnh nhưng cũng nhanh chóng tan đi.
Trong gió bay đến một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng rơi xuống gần chỗ Thái tử và đám bạn. Bọn họ chỉ mải vui vẻ, không để ý đến.
Một lát sau, chỉ nghe thấy tiếng một cô nương.
“Làm phiền các vị công tử rồi, tiểu thư nhà ta cùng phu nhân đi đến chùa thắp hương, đi ngang qua đây nghỉ chân, không ngờ một trận gió lớn đã thổi bay khăn tay của tiểu thư. Đó là vật bất ly thân của nữ nhi, nếu làm mất e rằng sẽ gặp tai họa nên nô tỳ đặc biệt đến đây để lấy lại cho tiểu thư.”
Mấy người nghe mà ngơ ngác, không hiểu nàng ta muốn làm gì.
Mãi đến khi nha hoàn dùng tay chỉ vào chiếc khăn tay trên mặt đất cho họ xem, lúc này mới nhận ra có một chiếc khăn tay rơi vào giữa đám người.
Thái tử cúi người nhặt chiếc khăn tay lên, đi đến đưa cho nha hoàn.
“Đa tạ vị công tử này, ta xin thay mặt tiểu thư cảm ơn ngài.”
Nói xong, nàng ta quay người cầm chiếc khăn tay vui vẻ vẫy tay về phía sau, ánh mắt nhìn theo hướng đó, giữa núi rừng non nước có một thiếu nữ đang đứng.
Bên bờ suối giặt lụa gặp giai nhân, sóng mắt long lanh, mày ngài thanh tú.
Mái tóc xanh được vấn cao, cài trâm hình chuồn chuồn nhỏ bằng vàng.
Thấy hắn nhìn mình, nàng khẽ khom người chào.
Mái tóc đen nhánh buông xõa, ngẩng đầu lên khẽ cong môi cười, phong cảnh hữu tình, ôn nhu như nước.
Thái tử đã quen nhìn những người hầu quy củ, những phi tần bụng dạ khó lường trong cung, nữ nhân trong cung quả thực rất nhàm chán.
Một nữ tử thanh tao như gió mát trăng trong như vậy, chỉ cần gặp một lần đã khiến người ta say mê.
Trong lúc trái tim xao xuyến, hai người chủ tớ đã đi xa.