Sư phụ có ba lăm đệ tử, đều là những thiếu niên nhà nghèo, chúng ta phụ trách cơm nước, sinh hoạt hàng ngày của sư phụ, đi theo sư phụ lên núi hái thuốc, khám bệnh, sư phụ thì lo cơm áo gạo tiền cho chúng ta.
Sư phụ tính tình nóng nảy nhưng y thuật cao siêu, vì vậy cũng có vốn liếng để kiêu ngạo. Trong số những người đồng môn này, hầu như không ai chưa từng bị sư phụ đánh. Nước trà nóng cũng bị đánh, nguội cũng bị đánh. Cãi lại cũng bị đánh, cơm nước nấu dở cũng không thoát khỏi một trận đòn.
Trong số những đệ tử này, sư phụ hài lòng với ta nhất. Vì ta hầu hạ giỏi, đầu óc lanh lợi, nên ông ấy thường xuyên dẫn ta đi hái thuốc, khám bệnh. Cũng nhờ vậy mà ta học được y thuật, may mắn được tiến cử vào Thái y viện.
Trước kia ở chốn núi rừng, rất ít khi nhìn thấy nữ tử, khi đi khám bệnh dù có gặp nữ tử thì đa phần cũng là phụ nữ thôn quê, không có mấy phần nhan sắc. Sau khi vào cung, quy củ rườm rà, cách rèm, cúi đầu, chỉ lo khám bệnh. Dù có nhìn thấy dung nhan thật, nữ tử trong cung tuy xinh đẹp nhưng bị giam cầm trong thâm cung này, đều mang một vẻ u uất, mất đi sức sống của con người.
Lúc này ta gặp Linh Lung.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại có nữ tử như vậy, cao quý nhưng lại gần gũi, hiểu lễ nghĩa nhưng không câu nệ, lại còn xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng khác với các phi tần, quý nhân trong cung, dù là cầu y hỏi thuốc cũng rất kiêu ngạo, đối với những thái y mới vào nghề như ta, lại càng khó mà có được sắc mặt tốt.
Lần đầu tiên ta gặp nàng trong cung, nàng bị thương ở mắt cá chân. Nàng chỉ là con gái của một quan thất phẩm nho nhỏ nên chỉ phái một kẻ mới vào Thái Y Viện như ta đến khám cho nàng. Tuy nói lương y như từ mẫu, thân thể bệnh nhân trong mắt đại phu cũng chỉ là một bộ phận mà thôi nhưng mắt cá chân của nữ tử vẫn là nơi riêng tư, thường ngày không thể để người khác nhìn thấy.
Thế nhưng nàng chẳng hề tỏ ra e lệ như những người khác, ngược lại còn rất thoải mái phối hợp điều trị. Đôi mắt đẹp lưu chuyển, dừng trên người ta, nhìn ta chữa trị. Bị nàng nhìn như vậy, ta suýt nữa thì luống cuống, mất hết tự nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/ngoai-truyen-tong-thanh-thu-1.html.]
Từ đó về sau, ta thường xuyên nhớ đến nàng. Nhớ đến phong tình giữa đôi mày, đôi mắt nàng, nhớ đến ánh mắt như nước mùa xuân tháng ba khiến ta chìm đắm khi vô tình chạm mắt, nhớ đến lúc nàng cau mày, nhớ đến lúc nàng cười rạng rỡ không hề phòng bị và đôi má lúm đồng tiền thoảng hiện, nhớ đến mắt cá chân trắng nõn như củ sen của nàng.
Đối với ta, nàng giống như đom đóm trong đêm hè, như đóa hoa kiều diễm nở trên sa mạc Gobi, như lá chuối đọng sương sau cơn mưa, là một viên đá nhỏ rơi vào cuộc đời tĩnh lặng như giếng cạn của ta, nhưng lại khuấy động nên ngàn lớp sóng.
Từ khi cha mẹ qua đời, ta không còn chấp niệm gì nữa, chỉ muốn hành y cứu người, cứu sống thêm nhiều người như cha mẹ ta.
Thế nhưng không biết từ lúc nào, ta lại nảy sinh chấp niệm với nàng.
An phủ thường xuyên mời ta đến khám bệnh, mỗi lần nghĩ đến việc có thể gặp nàng, nghe nàng nói chuyện, ta lại thấy vô cùng phấn khích. Nhưng nghĩ đến việc nàng đang phải chịu đựng bệnh tật, sự phấn khích si mê này lại khiến ta cảm thấy xấu hổ, ta đáng lẽ phải lo lắng mới đúng.
Trước kia ta thấy núi là núi, thấy nước là nước, cho dù nữ tử có cởi hết quần áo cũng tuyệt đối không khiến ta nảy sinh tạp niệm, đây là tiết tháo của người làm thầy thuốc. Chỉ có bệnh nhân, không phân biệt nam nữ.
Nhưng không hiểu sao, nàng chỉ đưa một tay ra cho ta bắt mạch, ta cũng thấy tim đập chân run dữ dội. Không dám nói nhiều, sợ để lộ sự căng thẳng của mình. Mỗi lần đều chỉ cúi đầu, cố gắng tập trung hết sức.
Nàng là tiểu thư khuê các, mười ngón tay thon dài mềm mại như cây hành, có thể tưởng tượng nàng cũng là một người yếu đuối. Sợ đắng, sợ đau, mỗi lần uống thuốc đều mím môi, mặt nhăn nhó. Nếu thuốc quá đắng, đôi khi còn rơm rớm nước mắt, nhào vào lòng nha hoàn nhỏ của mình làm nũng.
Mỗi lần kê đơn cho nàng, ta đều dồn hết tâm sức, cố gắng tìm những vị thuốc không quá đắng, tiện thể còn đưa thêm cho nàng một gói mận. Dáng vẻ nhíu mày vì đắng của nàng, thật ra rất đáng yêu và dễ thương, nhưng nhìn nàng như vậy ta luôn thấy xót xa, không nỡ để nàng chịu khổ.
Cả đời này ta không thể nhìn nàng chịu khổ.
Nàng có một nha hoàn nhỏ rất thân thiết, hai người lúc nào cũng cãi nhau chí chóe, nhưng lại rất yêu thương nhau. Mỗi lần khám bệnh, nhìn hai người họ đấu khẩu ta đều thấy buồn cười. Nàng thật sự là một người lương thiện thuần khiết, chưa từng thấy nàng hà khắc với ai, đám hạ nhân cũng thật lòng quan tâm chăm sóc nàng. Cho dù đang bị bệnh, mỗi lần tiễn ta ra về nàng cũng sẽ đứng dậy chào hỏi tử tế.