"Ta an táng Hoàng hậu xong, muốn chuyển nàng vào Hoàng lăng nhưng lại phát hiện mộ đã bị động, trong quan tài trống không."
Hắn nói bằng giọng hết sức bình thản, cứ như đang bàn luận về thời tiết vậy nhưng ta nghe mà thấy tim đập chân run, tội danh lừa gạt Hoàng đế có thể bị tru di cửu tộc đấy.
"Biết nàng còn sống, nàng không biết ta vui mừng đến nhường nào. Ta thường nghĩ năm đó đều là ta liên lụy đến nàng nhưng lại không bảo vệ được nàng, ta đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ nhưng nàng lại không đợi được. May mắn thay, nàng còn sống."
Hắn chắp tay sau lưng, nhìn ta, ánh mắt không chút gợn sóng nhưng lại ẩn chứa cảm giác sóng gió mãnh liệt.
Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gặp lại hắn, hôm nay trùng phùng, những chuyện đã qua thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu. Hơn nữa bây giờ đã khác xưa, hắn không còn là hắn của ngày đó, ta cũng không còn là ta của ngày đó nữa.
Ta mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.
"Linh Lung, bây giờ ta có thể bảo vệ nàng chu toàn rồi, nàng có bằng lòng, đến bên ta không?"
Ta còn chưa kịp trả lời.
Lung Lung vừa gọi mẹ, vừa từ trong nhà chạy ra, dang hai tay nhỏ xíu về phía ta. Ta vội vàng đỡ lấy nó, bế lên. Nó được tắm rửa sạch sẽ, thơm tho mềm mại, dụi mặt vào cổ ta. Hừ hừ như một chú heo con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-46.html.]
Ta quay đầu nhìn thấy Thanh Thu đang bế Linh Linh đứng ở cửa vẫy tay với ta, ta gật đầu ra hiệu cho hắn rằng không sao.
Hắn nhìn Lung Lung, ánh mắt đầy vẻ ảm đạm, giơ tay lên định sờ nó nhưng rồi lại buông xuống.
Thằng bé Lung Lung này từ nhỏ đã không sợ người lạ, lại rất biết cách lấy lòng người lớn, mỗi lần có người bán bánh bán kẹo bán đồ chơi đi qua cửa nhà, nó đều có thể nịnh nọt đến mức người ta cho không nó rất nhiều thứ.
Lung Lung thấy hắn muốn sờ mình, liền đưa tay ra đòi bế. Ta định bế Lung Lung về chỗ rồi quay lại, không ngờ hắn lại bế nó qua. Lung Lung đưa tay ra nắm tóc hắn, cào cào sợi chỉ vàng trên cổ áo hắn, ta sợ làm hắn phật lòng, liền vỗ vào tay Lung Lung, nó bị đau, bĩu môi nhìn ta.
Hoàng thượng lại cười, nắm lấy tay nhỏ của Lung Lung thổi thổi.
"Nếu con của chúng ta lớn lên, thì ra sẽ đáng yêu như vậy."
Ta sững người, nhớ lại chuyện cũ, vẫn thấy n.g.ự.c thắt lại, khó thở, liền đưa tay ra đón lấy con.
"Hình như nàng đã có cuộc sống mà nàng mong muốn rồi."
Hắn mỉm cười, nhìn Thanh Thu một cái rồi xoay người bỏ đi.
Năm sau, ban bố thiên hạ, tuyển tú nữ.