Thái tử đến đây là để báo cho ta biết một tiếng, bảo ta sớm ngày hồi phủ, chuyện nạp thiếp, ta là chính thất, vẫn cần phải ra mặt uống chén trà đó.
Nhị tiểu thư này không phải do chính thất sinh ra mà là con gái của một thứ thiếp được sủng ái, lòng dạ hơn người. Từ buổi yến tiệc trước đó, ta cũng biết cô nương này cũng có ý với Thái tử. Nàng ta gả vào đây, một là thỏa mãn giấc mộng một bước lên mây, hai là có thể giúp tỷ tỷ mình dò la tình hình trong phủ, loại bỏ ta cái tai họa này để dọn đường cho tỷ tỷ ngồi vào vị trí chính thất. Ban đầu Hoàng thượng không đồng ý việc cưới nữ nhi của Thủ Phụ gia, may mà có Hoàng hậu một tay thúc đẩy.
Xem ra, cái mạng chó của ta, đang như ngàn cân treo sợi tóc rồi.
"Thái tử, hay là chàng cứ tuyên bố với bên ngoài rằng ta c.h.ế.t bất đắc kỳ tử đi."
"Lung Nhi, con nói năng bậy bạ gì đó!"
"Nương, Oanh Oanh đó con đã gặp một lần, coi con như cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt, ý đồ nàng ta gả vào đây là gì, nương không biết sao? Chẳng phải là muốn trừ khử con để dọn chỗ cho tỷ tỷ nàng ta hay sao, chàng nói xem ta nói có đúng không Thái tử." Đã như vậy, cũng không cần giả bệnh nữa, ta đứng dậy ngồi lên ghế, cũng chẳng quan tâm lễ nghĩa gì nữa.
"Có ta ở đây, sẽ không có ai động đến nàng."
Ánh mắt Thái tử lóe lên, ta không hiểu ý hắn, ta cũng chẳng hiểu mấy chuyện tranh giành quyền lực này, ta chỉ muốn làm một kẻ vô dụng, không ngờ lại khó khăn đến vậy.
"Nàng không sao là tốt rồi, lát nữa ta đưa nàng về phủ. An huyện lệnh, mượn bước nói chuyện, có việc cần thương lượng."
Thái tử và cha ta ra ngoài nói chuyện, ta ngồi trong phòng mặt mày ủ rũ, nương cũng chỉ biết thở dài. Gia đình chúng ta thế lực nhỏ bé, không thể nào xoay chuyển được cái gọi là đại cục này.
Không lâu sau cha ta trở về, nắm lấy tay ta hồi lâu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu "Lung Nhi, cha xin lỗi con, con là bảo bối quý giá nhất của cha, nếu có một ngày, hy sinh tính mạng của cha mẹ có thể đổi lấy sự bình an vô sự của con, đừng do dự, con sống sót chính là tâm nguyện lớn nhất của cha. Đi đi."
Nói xong Thái tử liền bước vào, gật đầu với cha ta rồi kéo ta hồi phủ.
Nghe cha nói xong, tim ta đập liên hồi. Nhưng lại không biết chuyện gì, trong lòng hoảng sợ muốn chết, cha chưa từng nói chuyện với ta như vậy.
Gương mặt Thái tử lúc nào cũng lạnh như băng, không bao giờ nhìn ra được cảm xúc.
"Chàng nói gì với cha ta vậy? Cha ta làm sao thế?"
"Nàng không cần biết."
"Chàng không nói, sớm muộn gì ta cũng biết, nếu cha mẹ tỷ đệ ta xảy ra chuyện gì, ta sẽ g.i.ế.c Liễu Tiêm Tiêm của chàng."
Ánh mắt hắn khựng lại nhưng không hề tức giận, cúi đầu nắm lấy tay ta. Ta hất mạnh ra, nhất định không phải chuyện tốt lành gì.
"Lệnh đường không bao lâu nữa sẽ nhậm chức Ngự sử."
"Cha ta thăng quan? Tại sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-14.html.]
"Công chính liêm minh, được lòng dân."
"Nói nguyên nhân thật sự."
"Thủ Phụ gia tấu lên đề cử."
"Tại sao?"
"Nàng không cần biết."
"Được, ta nhảy xe ngay bây giờ, ta c.h.ế.t là hết chuyện."
Nói xong ta liền bám vào cửa sổ định nhảy ra ngoài, Thái tử nắm lấy tay ta kéo mạnh lại, ôm chặt vào lòng, khẽ thở dài.
"Sợ nàng không đồng ý nạp thiếp nên thăng quan cho cha nàng làm thuộc hạ của đích tử Liễu gia."
Ta đột nhiên rất sợ hãi, thật sự rất sợ hãi. Ta cứ tưởng màn kịch này chỉ liên quan đến hạnh phúc của một mình ta, không ngờ lại liên lụy đến cả gia đình. Nếu cha mẹ đệ muội vì ta mà bị liên lụy, ta còn mặt mũi nào sống trên đời nữa. Cái ghế Thái tử phi này, rốt cuộc là thứ gì chứ.
Hình như hắn cảm nhận được thân nhiệt ta đột nhiên giảm xuống, khẽ run rẩy. Cánh tay siết chặt hơn một chút nhưng không nói gì.
"Có phải chỉ cần ta chết, tất cả những chuyện này sẽ kết thúc?"
"Ta sẽ không để nàng chết, cũng sẽ không để cha mẹ nàng xảy ra chuyện, vừa rồi ta đã nói với cha nàng rồi, thuộc hạ của ta sẽ bảo vệ tính mạng của ông ấy, cũng sẽ phái người bảo vệ ông ấy vào lúc nguy cấp, cũng sẽ bảo vệ nàng. Tất cả những chuyện này đều do ta mà ra, ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, nàng đừng sợ."
Hắn áp đầu ta vào n.g.ự.c hắn nhưng ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
"Nếu bọn họ muốn cái vị trí này, ta nhường là được, mạng sống của ta cũng có thể lấy đi bất cứ lúc nào, chỉ cần đừng động đến cha mẹ ta, ta cái gì cũng không cần, cầu xin chàng, tha cho bọn họ được không?"
"Nàng yên tâm, ta sẽ không để bọn họ bị tổn thương."
"Sinh con cho chàng xong thì cho ta rời đi nhé. Dù sống hay chết, ta đều phải rời đi."
"Không được."
Cho đến khi Liễu Oanh Oanh dâng trà, đầu óc ta vẫn còn mơ màng. Sốt ruột lo lắng cho cha mẹ, cha cả đời ngay thẳng, nếu bị người ta sai khiến, sẽ ra sao. Rốt cuộc phải làm sao mới thoát ra được, mà vẫn có thể bảo vệ gia đình bình an đây.
"Lung tỷ tỷ, uống trà."
Oanh Oanh vấn tóc, mặc một bộ xiêm y tươi tắn. Trông nàng ta vô cùng rạng rỡ, trên mặt còn có chút e thẹn của người mới làm thiếp.
"Đa tạ muội muội."
Ta tiện tay nhận lấy chén trà định uống một ngụm cho xong chuyện, cũng không muốn làm khó nàng ta, không ngờ trà lại cực kỳ nóng, ta không cẩn thận bị bỏng đến mức bật dậy khỏi ghế, nước trà trong chén b.ắ.n tung tóe khắp mặt đất. Còn có vài giọt b.ắ.n lên người Oanh Oanh, chỉ nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt.