Vì vậy ta tránh mặt nàng ấy, lạnh nhạt với nàng ấy.
Nhưng thánh chỉ của phụ hoàng đã ban xuống, Tiêm Tiêm bệnh nặng, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng có con để đón Tiêm Tiêm vào cửa.
Mấy ngày sau khi thành thân, ta không về phủ mà ở bên ngoài phòng Tiêm Tiêm, muốn gặp nàng ấy một lần nhưng nàng ấy không muốn gặp ta. Ta biết nàng ấy nghe thấy những lời đồn đại bên ngoài, nói rằng ta say rượu làm bậy, làm nhục người ta nên mới cưới vợ, ta muốn nói cho nàng ấy sự thật nhưng nàng ấy lại tránh mặt.
Một đêm nọ, nàng ấy ho ra máu, ta bất chấp ngăn cản xông vào, thấy nàng ấy sắc mặt trắng bệch, thần sắc tiều tụy, như chiếc lá rơi trong gió. Ta thật sự không nhịn được, đem đầu đuôi câu chuyện nói cho nàng ấy nghe, nàng ấy không nói gì, vẻ mặt ảm đạm.
Cha mẹ nàng ấy biết chuyện tuy không có gì bất kính với ta nhưng cũng có nhiều bất mãn. Liễu phu nhân vẻ mặt lạnh lùng, nói những lời lẽ gay gắt. Ta tự biết mình có lỗi, liền thành khẩn nhận lỗi, hứa nhất định sẽ cưới Tiêm Tiêm vào cửa, cả đời sẽ đối xử tốt với nàng ấy.
Liễu phu nhân nghe vậy sắc mặt có phần dịu lại, nói Tiêm Tiêm thân thể yếu ớt, không chịu nổi đau lòng mệt mỏi như vậy, nếu còn có lần nữa, e rằng hương tan ngọc nát.
Ta lại một lần nữa bày tỏ lòng mình, không chỉ nói với lão gia của Liễu gia mà còn nói với Tiêm Tiêm. Ta tuyệt không phải là kẻ bạc tình bạc nghĩa, kẻ loạn tình thủy chung, cho dù có bao nhiêu trở ngại, ta nhất định sẽ cưới nàng ấy về.
Tiêm Tiêm cúi đầu chỉ nói, ta tin chàng lần cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/ngoai-truyen-thai-tu-2.html.]
Ta vội vàng trở về phủ, muốn nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện của phụ hoàng, cưới Tiêm Tiêm vào cửa, cũng âm thầm quyết tâm, ta sẽ đối xử tử tế với cô nương này và đứa trẻ, bảo vệ bình an và phú quý cho họ, làm tròn bổn phận.
Lúc đó trong bữa tiệc bị hãm hại, ánh nến lờ mờ, sự việc xảy ra đột ngột, ta căn bản không nhìn rõ dung mạo của nàng ấy. Ta đã nghĩ rất nhiều về việc nàng ấy sẽ như thế nào, kiêu ngạo, tùy hứng, nhạt nhẽo, hay là xảo quyệt, càng nghĩ càng đau đầu, nghĩ đến mức bụng đầy lửa giận, ta hùng hổ trở về phủ.
Nhưng lại nhìn thấy nàng ấy đang chân trần, tóc tai xõa tung, nằm trên ghế bập bênh hát nghêu ngao, quần áo cũng xộc xệch, để lộ cả mảng da thịt trắng nõn trước ngực. Lắc lư chân, vừa ăn vừa uống vừa cười ngây ngô, khuôn mặt xinh đẹp, rạng rỡ, giọng nói cũng rất vang.
Có lẽ nàng ấy khác xa so với những gì ta tưởng tượng, nhìn nàng ấy cười đến mức mắt cong cong, bộ dạng vui vẻ tự tại, lửa giận trong lòng ta chợt tan biến hoàn toàn. Chỉ nói với nàng ấy mục đích ta trở về, là sinh con.
Ban đầu ta tưởng nàng ấy sẽ vui mừng khôn xiết, được làm Thái tử phi chính thức lại thêm con nối dõi, đây là chuyện mang đến vinh quang vô hạn cho nàng ấy và gia tộc. Nàng ấy lại vội vàng che kín quần áo, bộ dạng chớ có đến gần. Ta tức giận bật cười, nên xem thì cũng đã xem rồi, còn che chắn cái gì, nàng chẳng phải là muốn câu dẫn ta sao, giờ lại bày đặt đoan trang rồi.
Nhưng ta không ngờ nàng ấy thật sự không muốn làm Thái tử phi, líu ríu huyên thuyên tranh cãi với ta một hồi lâu, bảo ta hưu nàng ấy. Ban đầu ta không coi là thật, chỉ cho là thủ đoạn câu dẫn của nữ nhân. Sau đó thấy nàng ấy nói chân thành tha thiết, không giống như đang diễn kịch, nhìn nàng ấy tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, nhảy lên nhảy xuống kể lể về việc mình không muốn như thế nào, ta nghe không rõ nàng ấy nói gì, nhưng lại thấy có chút đáng yêu.
Sau này ta mới xác nhận, nàng ấy không phải đang diễn kịch, nàng ấy thật sự không muốn làm Thái tử phi của ta, càng không muốn có con với ta.
Ta là Thái tử, sau này nếu kế thừa đại thống chính là Hoàng đế, tam cung lục viện là số mệnh. Ta chắc chắn không thể hứa với người ta yêu một lời hứa cả đời chỉ có nàng ấy, nối dõi tông đường là một trong những trách nhiệm lớn nhất sau khi ngồi lên ngai vàng, đây là trách nhiệm của Hoàng đế.
Linh Lung khác hẳn Tiêm Tiêm, nếu Tiêm Tiêm là cái lạnh giá của ngàn núi tuyết phủ thì Linh Lung là sự ấm áp của trăm hoa đua nở. Nàng ấy có hơi thở phồn hoa của nhân gian, hòa tan vào cuộc sống của hắn, như dòng nước ấm vừa phải, như cơn gió tháng tư. Cũng là mỹ nhân kiều diễm như hoa mẫu đơn mới nở nhưng chưa từng có một chút giả tạo. Nàng ấy khi giận dỗi, khi vui vẻ, khi ngây thơ, đều vô cùng tự nhiên, nàng ấy có sự chân thật hiếm có trong chốn thâm cung. Nữ nhân như vậy, hắn thậm chí rất khó nhận ra khoảnh khắc nào, đặc điểm nào khiến hắn rung động, khi hắn nhận ra mình đã động lòng thì đã là lúc không thể tự thoát ra được nữa.