Tiêm Tiêm nhìn hắn như vậy, trong lòng cũng khẽ động. Tóc hắn ướt sũng, lông mi còn đọng nước. Gương mặt lạnh đến tái nhợt, ngay cả môi cũng không có chút huyết sắc. Nhưng ánh mắt hắn lại sáng lên trong bóng tối, sống mũi cao, đôi môi sắc bén. Ngày thường luôn tỏ vẻ lạnh nhạt, chỉ có trước mặt nàng ta mới cười đến không hề phòng bị, hiếm khi như một đứa trẻ.
"Chàng sẽ đến cửa cầu hôn với cha ta sao?"
"Tự nhiên, nàng cứ chờ ta là được."
"Lời chàng nói là thật sao?"
"Ta xin lấy tính mạng ra thề, nếu không cưới Liễu Tiêm Tiêm thì sét đánh c.h.ế.t ta."
Hắn tưởng nàng ta sẽ bịt miệng hắn lại, bảo hắn đừng nói những lời như vậy. Không ngờ nàng ta lại chỉ mỉm cười nhìn hắn.
"Được, đây là chàng nói đấy, ông trời đều đang chứng giám."
"Ừm, tuyệt đối không nuốt lời."
Từ đó về sau, Thái tử thật sự không tìm Tiêm Tiêm nữa, hai người vẫn liên lạc với tần suất hai ba tháng một bức thư. Nhưng chỉ cần có chỗ hai người cùng xuất hiện, ánh mắt Thái tử luôn dán chặt vào người nàng ta. Tuy rằng số lần hai người cùng xuất hiện không nhiều nhưng rốt cuộc cũng bị người ta nhìn ra manh mối. Dần dần có lời đồn đại nổi lên nhưng không có bằng chứng nào, hai người cũng không có hành động vượt quá giới hạn nên cũng không bị nắm được thóp vì vậy lời đồn đại cũng không gây ra sóng gió gì.
Cho đến khi Thái tử đại hôn, Tiêm Tiêm bệnh nặng. Liễu gia mới biết mối tình thầm kín này của nàng ta, Liễu phu nhân chỉ mắng nàng ta hồ đồ, Liễu đại nhân cũng chỉ tức giận đến mức không nói nên lời, lại không thể trách nàng ta. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngày càng gầy yếu của nàng ta, ngàn vạn lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng, chỉ sợ nói ra sẽ làm bệnh tình nàng ta thêm nặng.
Không còn cách nào xoay chuyển trời đất.
?
Oanh Oanh nói xong liền đi, còn oán trách ta hại nàng ta nói nhiều đến khô cả miệng.
Ta hỏi nàng ta sao biết rõ ràng như vậy, nàng ta nói trước khi xuất giá tỷ tỷ đã kể hết cho nàng ta nghe, nói không thể thay tỷ tỷ lấy chồng mà lại không biết nguyên nhân kết quả. Nghe xong câu chuyện xoay chuyển trời đất này, Oanh Oanh quả thực càng kiên định hơn với niềm tin nhất định phải thay tỷ tỷ trừ khử ta.
Nàng ta đi rồi ta còn cảm thán với Tiểu Hạ.
"Chuyện này còn bi thảm hơn cả ta và Tống thái y, phải không?"
"Tiểu thư, người ta muốn g.i.ế.c người đấy."
"Có phải còn bi thảm hơn ta không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-20.html.]
"Người ta muốn g.i.ế.c người đấy!"
"Có bi thảm không!!"
"Bi thảm..."
"Tiểu Hạ, lần này ta thắng rồi."
"Người ta muốn g.i.ế.c người đấy."
"Biết rồi!!!!!"
Mấy ngày sau sóng yên biển lặng, Oanh Oanh thỉnh thoảng đến thăm, chúng ta cùng nhau thảo luận mứt quả nhà nào ngon, son phấn nhà nào đẹp. Tiểu Hạ luôn khịt mũi coi thường sự nhiệt tình khách sáo này của ta.
Nhưng ta lại cảm thấy, người muốn mạng ta nhiều lắm, loại người xấu xa công khai như vậy ta ngược lại yên tâm, Oanh Oanh là loại người trước khi đ.â.m ta một nhát d.a.o sẽ tự mình khử trùng trước nên cứ chờ nàng ta thông báo là được rồi.
Bệnh của ta cũng dần dần khỏi, chỉ là mấy ngày nay Thái tử về càng lúc càng muộn, thường nhìn ta với vẻ trầm ngâm. Ta đoán chắc là Tiêm Tiêm lại có chuyện gì, hắn không nói ta cũng không muốn hỏi, hỏi ngược lại tự chuốc lấy phiền phức.
Mà hôm nay Oanh Oanh lại mang đến một gói mận chua, vừa nói hồi nhỏ nàng ta rơi xuống ao ăn đầy miệng bùn, vừa ăn hết cả gói, nói là mang cho ta một gói mận chua nếm thử.
Lúc sắp đi nàng ta nói, hai ngày nữa là sinh thần của nàng ta, hi vọng ta và Thái tử cùng dự sinh nhật với nàng ta. Nàng ta nói đã nói với Thái tử rồi, Thái tử đồng ý. Không tổ chức linh đình, chỉ gọi một đầu bếp từ Túy Xuân lâu làm vài món ăn, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm là được.
Ta nghĩ, tuy chúng ta là tỷ muội hữu danh vô thực nhưng nàng ta ngoại trừ muốn g.i.ế.c ta ra, cũng không có gì xấu, tính tình cũng coi như đáng yêu.
"Ngươi muốn g.i.ế.c ta trong bữa cơm sao?"
"Không giết, trước khi cô sinh con ta sẽ không giết."
"À, vậy được, ta sẽ đến. Có cần mang quà cho ngươi không?"
"Không cần đâu, Liễu gia rất giàu, nhà ngươi hình như không có tiền."
"Không ngờ ngươi còn khá hiểu chuyện, vậy thì tốt quá, ngươi nhắn trước cho ta một tiếng, ta sẽ đến đúng giờ."
Đến ngày, Tiểu Hạ trang điểm cho ta một phen, ta bảo nàng ta trang điểm nhạt thôi, đừng lấn át Oanh Oanh.
Tiểu Hạ trợn mắt, giật mạnh tóc ta rụng mấy sợi, con nha đầu c.h.ế.t tiệt này.
Đến nơi mới phát hiện Thái tử đã đến rồi, Oanh Oanh bận rộn trang trí phòng của nàng ta, ta phát hiện rèm cửa màu trơn trong phòng đã được thay bằng màu đỏ và hồng, bày nhiều hoa tươi, trong không khí thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt, không giống mùi hoa nhưng ta cũng chưa ngửi thấy mùi này bao giờ, cứ coi như là hương thơm mà Oanh Oanh sắp đặt.