Về đến phủ, ta vội vàng chạy vào trong, từ xa đã nghe thấy tiếng người nói chuyện trong phòng.
“Linh Lung vừa tham ăn, vừa lười biếng, lại còn đần độn! Nếu không phải nhét nó vào cái hội đèn lồng c.h.ế.t tiệt đó thì nó làm sao gả được cho tên Thái tử chó má kia chứ! Nó chẳng biết làm cái quái gì cả! Chúng ta nhìn nó còn thấy bực mình! Thái tử nhìn nó chẳng phải càng bực hơn sao?”
“Nương tử, nàng quên con gái của biểu muội ta gả vào nhà thương nhân kia rồi sao? Chưa đầy hai năm đã bị đám thiếp thất hại c.h.ế.t rồi. Con của tam ca nhà nàng, gả cho một tên tú tài nghèo, hắn ta vừa thành danh đã kiếm cớ hưu bỏ vợ cả, nàng chẳng lẽ không biết sao? Hội đèn lồng đó toàn là con cháu nhà quyền quý, Linh Lung đến đó, cho dù không được sủng ái, cũng chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Những gia đình như vậy, vì danh tiếng, cũng sẽ không bỏ mặc vợ cả sống c.h.ế.t ra sao.”
“Nhưng nó làm sao có thể gả cho Thái tử được chứ!! Thiên hạ chưa yên ổn! Nó đến đó chẳng khác nào vào hang rồng hang hổ!! Bên ngoài người ta nói khó nghe lắm, bảo con gái ta trèo cao, không từ thủ đoạn! Đó là con ta đẻ ra! Nó có bao nhiêu bản lĩnh ta còn không biết sao! Nếu nó mà có chút thủ đoạn thì hồi nhỏ đã chẳng suốt ngày bị ta đánh rồi!! Ta ngày nào cũng lo lắng đề phòng! Suốt ngày nằm mơ thấy nó làm sai chuyện, bị Thái tử đánh chết!”
Ta, Tiểu Hạ và tên tiểu đồng dẫn đường đứng trước cửa, nhìn nhau ngơ ngác.
“Lão gia, phu nhân! Thái tử phi về rồi ạ!”
“A, con gái xinh đẹp, ngoan ngoãn, đáng yêu của ta!”
“Mẫu thân, người không cần phải vậy đâu, con nghe thấy hết rồi.”
“Thấy chưa, đó là lý do vì sao hồi nhỏ con hay bị đánh.”
“Mẫu thân, con thật sự tham ăn, lười biếng và ngu ngốc sao? Người vẫn luôn nói con là tiên nữ hạ phàm, thông minh tuyệt đỉnh, là bảo bối của người mà.”
“Ờ, đẻ ra rồi thì đành chịu thôi.”
“Mẫu thân, hôm nay con mới biết hóa ra người và phụ thân lại nhìn con như vậy, con rất buồn, con đi đây.”
“Ăn thịt kho tàu không? Mẫu thân làm đấy.”
“Ăn.”
Phụ thân và mẫu thân ta ban đầu còn lo lắng, thấy ta ăn ngon lành như vậy, lại bắt đầu chê bai, lẩm bẩm.
“Thái tử không chê con ăn nhiều sao?”
“Chê.”
“Vậy sao con còn ăn.”
“Phụ thân, mẫu thân có chê tất của người hôi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-13.html.]
“Chê.”
“Vậy sao người không thay.”
“Ăn đi, ăn nhiều vào, hai miếng đủ không? Cho con thêm bát cơm nữa nhé.”
Mẫu thân ta căn bản không bị ốm, chỉ là quá nhớ ta nên kiếm đại một cái cớ không thể từ chối, gọi ta về xem ta còn sống hay không. Sau khi ta kể sơ qua tình hình gần đây, báo tin vui chứ không nói tin buồn, hai người bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Những ngày ở nhà thật sự rất thoải mái, ở mấy ngày liền cũng không muốn đi, ăn no uống đủ rồi còn có thể đánh đập đám đệ đệ và muội muội để tiêu cơm.
Ở được bốn, năm ngày thì Thái tử đến.
Thái tử đến bằng xe ngựa sau khi trời tối, dù sao thì việc Thái tử phi về nhà mẹ đẻ mấy ngày liền không chịu về cũng chẳng phải chuyện gì hay ho.
Nghe thấy tiếng thông báo từ bên ngoài vọng vào, cha mẹ ta liền ra chính sảnh tiếp đón. Còn ta thì nhớ lại lúc bỏ đi vội vã, đến giờ vẫn chưa nói một lời nào, trong lòng có chút bối rối. Suy đi tính lại hồi lâu, ta quyết định giả bệnh để tránh kiếp nạn này.
Ta lén gọi Tiểu Hạ đi lấy khăn nóng chườm lên đầu giả vờ sốt, sau đó dùng tay vỗ mạnh vào hai bên má để tạo ra vẻ ửng hồng tự nhiên. Một lát sau liền có người đến gọi ta, ta chỉ nói là bị bệnh không dậy được.
Nghe thấy tiếng bước chân người đến gần, ta vội vàng kéo khăn xuống nhét vào trong chăn, nhanh chóng nằm xuống giường, mắt lim dim, giả vờ bộ dạng ốm yếu đến mức đầu óc choáng váng.
Thái tử, cha, mẹ, ta, Tiểu Hạ, bầu không khí đột nhiên tràn ngập một luồng khí ngượng ngùng và kỳ quái.
"Khụ khụ khụ, Thái tử giá lâm, khụ khụ, thứ cho ta không thể dậy nghênh tiếp, thật sự là bệnh đến khó chịu, khụ khụ, khụ."
"Lung Nhi, con vừa mới ăn hết hai bát cơm lớn, còn nói muốn đi dạy dỗ đệ đệ, tiện thể tìm cớ đánh nó một trận đấy thôi."
"Nương, khụ, con có lẽ là, ăn nhiều quá, khụ."
"Vậy sao?" Nói xong liền tiến lại gần ta chỉnh lại chăn, vừa kéo chăn lên, chiếc khăn nóng của ta liền rơi xuống đất.
"Đây là cái gì?" Nương nhặt chiếc khăn lên, hung hăng trừng mắt với ta.
Thấy việc đã bại lộ, ta chỉ còn cách thuận thế ngã xuống đất một cách yếu ớt, làm ra vẻ sắp khóc.
"Thái tử, là lỗi của thần thiếp, đều tại thần thiếp không hiểu lễ nghĩa, nghe nói nương bệnh nặng, nóng lòng như lửa đốt nên mới chạy về, điện hạ trách phạt thần thiếp đi."
Nương vội vàng kéo ta dậy, nói Thái tử không hề trách cứ, đến đây là để bàn chuyện quan trọng.