"Ta muốn phu quân của ta giống như cha ta, trong lòng chỉ có mình ta, chỉ sinh con đẻ cái với ta. Ta muốn đến một nơi hoa cỏ rực rỡ, có rừng trúc nước chảy, mở cửa sổ ra là thấy núi non trùng điệp, cùng phu quân của ta ẩn cư nơi đó, trồng hoa cuốc đất, ta muốn xung quanh nhà trồng một vườn hồng nhạt. Còn phải nuôi một con ch.ó nhỏ, đặt tên là Mẫu Đơn."
"Nhưng ở bên ta, nàng có thể làm Vương phi thiên hạ, mẫu nghi thiên hạ, cùng ta ngắm nhìn đất trời bao la, trong lòng chứa đựng muôn dân bá tánh, chẳng phải cũng rất tốt sao?"
"Ngươi xem ta thế này, làm sao làm được Hoàng hậu. Tiêm Tiêm mới thích hợp, nàng ta là một nữ tử thông minh, đoan trang, chọn nàng ta làm Hoàng hậu là thích hợp nhất."
"Nàng vẫn luôn tức giận vì ta có nàng ấy trong lòng đúng không?"
"Thái tử, ta không tức giận, ta cũng không có tư cách để tức giận. Vị trí Thái tử phi này, ban đầu là do bị người ta hãm hại mới có được, không phải là tâm nguyện của ta, càng không phải của ngươi. Ta không trách ngươi vì ngươi cũng là bất đắc dĩ. Ngươi có thể đối xử với ta như vậy, niệm tình nghĩa vợ chồng, ta đã vô cùng cảm kích. Ta càng chưa bao giờ dám nghĩ đến việc ngươi có ta trong lòng, hay là bắt ngươi quên nàng ấy, đó là ép buộc, là chuyện hoang đường."
"Vậy rốt cuộc nàng muốn ta làm gì?"
"Ta hy vọng sau khi Liễu gia sụp đổ, ngươi có thể thả ta đi. Để ngươi và Tiêm Tiêm trở lại cuộc sống vốn có, để ta cũng trở về nơi ta nên trở về, sống cuộc sống mà ta nên sống."
"Nàng chẳng có chút lưu luyến gì ta sao?"
"Thái tử, từ ngày ta gả vào đây, ta đã biết ngươi là của Liễu Tiêm Tiêm, không phải của ta. Chẳng phải chính vì vậy mà ngươi mới có thể dung túng ta đến tận bây giờ sao? Ta cũng phải bảo vệ trái tim của mình chứ, Thái tử."
"Nàng luôn muốn trốn thoát như vậy, nhìn thấu mọi chuyện cũng làm được nhưng ta lại không muốn làm theo ý nàng nữa rồi."
Biến cố phát sinh.
Dạo gần đây, ta bắt đầu ngủ nhiều hơn, lúc nào cũng thấy thiếu ngủ, ăn cũng ít đi, chỉ thấy buồn ngủ.
Hôm nay, Thái tử thấy ta ăn uống không ngon miệng, đặc biệt sai nhà bếp làm cho ta một bữa thịt kho tàu. Ta chỉ ngửi thấy mùi thôi đã nôn ọe rồi.
Hắn lấy nước, ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta.
Bảo Tiểu Hạ đi gọi thái y đến xem cho ta, gần đây trong triều hình như có biến cố gì đó, Hoàng thượng thường xuyên gọi hắn vào bàn bạc việc triều chính. Không đợi được thái y đến chẩn đoán kỹ càng, chỉ có thể dìu ta về phòng, bảo người hầu chăm sóc ta chu đáo, kết quả chẩn đoán của thái y thì đợi hắn quay về sẽ kể lại tường tận. Nói xong liền vội vàng vào cung.
Ta nằm trong phòng một lúc lại ngủ thiếp đi, đến khi Tiểu Hạ cùng thái y vào phòng, ta mới bị tiếng bước chân đánh thức.
Quả nhiên, Tiểu Hạ nha đầu này, nàng ta lại gọi Thanh Thu đến.
Thanh Thu thấy ta chỉ cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-28.html.]
"Nghe nói Thái tử phi bị bệnh, hạ quan đặc biệt đến để giúp người giải sầu."
Hai người nhìn nhau cười.
Hắn lót một miếng khăn lên tay ta, bắt mạch cho ta, một lúc sau sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhìn ta đầy kinh ngạc.
Ta bị hắn dọa sợ, bảo Tiểu Hạ cho lui người hầu, canh giữ ở cửa phòng.
"Là hỉ mạch."
Ta kinh ngạc đến mức tay run rẩy hất đổ chén trà trên bàn xuống đất, nước trà nóng hổi b.ắ.n lên vạt áo, cảm giác bỏng rát mơ hồ.
"Ngươi chắc chắn chứ?"
Ta cảm thấy một sự hoảng loạn chưa từng có dâng lên trong lòng, việc này phải giải quyết thế nào đây?
“Vâng.”
Ta im lặng hồi lâu, tin tức bất ngờ này khiến đầu óc ta quay cuồng như sóng trào.
“Linh Lung, có phải Thái tử ép buộc nàng không?”
Giọng nói của hắn hơi run, cố kìm nén cơn giận. Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn hung dữ như vậy.
“Là người của Liễu gia hạ thuốc.”
“Để ta đi g.i.ế.c Thái tử, ta là thầy thuốc, có thể cứu người, cũng có thể g.i.ế.c người vô hình, ta sẽ g.i.ế.c hết những kẻ đã ức h.i.ế.p nàng.”
“Ngươi im miệng! Ta đã liên lụy đến tính mạng cả nhà rồi, làm sao ta có thể liên lụy đến ngươi nữa!”
Hắn ném khăn tay, nắm chặt lấy tay ta, hai tay ta bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Linh Lung, ta không muốn thấy nàng bị tổn thương thêm nữa, ta g.i.ế.c Thái tử, mọi chuyện sẽ kết thúc, ta nguyện dùng mạng của mình để đổi lấy tự do cho nàng.”
Ta dùng sức rút tay ra, quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào hắn nữa. Trong lòng đã quyết định, bảo Thanh Thu từ hôm nay hãy rời khỏi nơi địa ngục vô tận này, hắn còn trẻ như vậy, tương lai tươi sáng, nếu sa vào vũng lầy này thì sau này biết làm sao.
“Tống Thanh Thu, từ hôm nay trở đi, chúng ta đừng gặp nhau nữa. Ta sống tốt hay xấu đều không liên quan gì đến ngươi, hiện tại ta đã mang thai, ta không còn mặt mũi nào cầu xin ngươi giúp đỡ nữa. Lời thề năm xưa, hôm nay ngươi hãy quên hết đi. Ta sẽ không cầu xin ngươi bất cứ điều gì nữa, con đường sau này của ta, ngươi đừng xen vào nữa. Sống c.h.ế.t đều không liên quan gì đến ngươi, bây giờ ngươi hãy đi đi!”
“Sao ta có thể nhẫn tâm bỏ mặc nàng một mình! Có biết bao nhiêu người muốn lấy mạng nàng! Nàng nghĩ rằng sau khi nàng sinh con, Liễu gia sẽ tha cho nhà nàng sao! Nàng và con của nàng mãi mãi là vật cản đường của bọn họ!”