Hoàng hậu nhìn ta cười như không cười, ta dùng hết kỹ năng diễn xuất cả đời nở một nụ cười lấy lòng nhất. Bà không thích ta, điều này ta biết từ lâu rồi. Trước đó khi đến vấn an, bà đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn, đuổi ta đi ngay, thậm chí còn không giữ ta lại ăn cơm. Nhưng dù sao bà cũng không làm khó ta, chắc hẳn bà cũng biết kế hoạch của Hoàng thượng, chỉ đơn giản là không hài lòng với ta thôi, hôm nay miễn cưỡng cười với ta đã là nể mặt lắm rồi.
Chúng ta nói chuyện xã giao vài câu cứng đơ rồi ta lui xuống, dù sao ta cũng thấy khóe miệng Hoàng hậu đã cứng đờ đến mức giật giật, nụ cười chân thành của ta cũng run lên vì cười quá lâu. Hơn nữa phía sau còn có rất nhiều người xếp hàng chờ chúc thọ, ta cũng ngại làm mất thời gian của mọi người.
Ta vừa ngồi xuống, đã nghe thái giám hô: "Thủ phụ gia giá đáo!"
Người đến chính là nữ chính và muội muội của nàng, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy dung mạo thật của nữ chính, ta vẫn phải nín thở, lập tức hiểu ra tại sao Thái tử lại si mê nàng ta đến vậy.
Lông mày nhạt như nước mùa thu, làn da trắng như gió mát. Váy dài màu tím nhạt, tóc đen nhánh cùng khuôn mặt trắng nõn như ngọc, tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Đôi mắt hạnh, ánh mắt long lanh như nước mùa thu. Môi đỏ mọng không cần son phấn, ánh lên màu hồng ướt át. Nàng ta khẽ gật đầu chào hỏi, để lộ chiếc cổ thon dài. Búi tóc lỏng lẻo chỉ cài một cây trâm bằng bạch ngọc, cùng với đôi khuyên tai cũng bằng bạch ngọc. Nàng ta như bức tranh thủy mặc, toát lên khí chất thoát tục, khuôn mặt thanh tú như hoa lan, dịu dàng tao nhã. Vì mới khỏi bệnh nặng nên khí chất thêm ba phần yếu đuối, bảy phần đáng thương.
Dù là nữ nhân, ta cũng muốn ôm nàng ta vào lòng, thậm chí muốn trao cả thế giới cho nàng ta. Tức giận với nàng ta trong lòng lập tức tan biến, người đẹp như vậy, làm gì cũng đúng cả. Thái tử ư, chỉ là một tên đàn ông thối tha, muốn lấy thì cứ lấy. Không biết khi nào nàng ta sẽ gả vào phủ, để ta được thường xuyên đến thăm nàng ta, sờ đôi tay nhỏ nhắn như ngọc của nàng ta.
Đang mải mê suy nghĩ, vị tiên nữ này đã đến trước mặt ta và Thái tử, khẽ hành lễ: "Thái tử thật có phúc, Thái tử phi xinh đẹp động lòng người."
"Không không, cô nương mới là người có khí chất thanh tao như lan, ôn hòa như nước, đẹp không sao tả xiết, gặp cô nương rồi ta mới biết thế nào là khuôn mặt như hoa phù dung, dáng vẻ như liễu, nhìn mái tóc đen mượt của cô nương, ta thật sự ghen tị, không biết cô nương có bí quyết gì đặc biệt không? Kiểu tóc của cô nương cũng rất đẹp, ngày nào đó có thể cho nha hoàn của ta đến phủ cô nương học hỏi được không? A, cây trâm của cô nương cũng thật tinh xảo, là do nghệ nhân nào chế tác vậy? Ta cũng có một miếng ngọc bích muốn làm thành một kiểu dáng đẹp, ta..."
"Tiêm Tiêm, nàng khỏe chứ?" Thái tử không chịu nổi sự lải nhải của ta, đưa tay kéo ta ra phía sau, sợ ta nói mãi không thôi.
"Ta khỏe."
Ánh mắt nàng ta dừng lại trên tay Thái tử đang nắm tay ta, có chút buồn bã, khẽ hành lễ rồi cáo lui đi chúc thọ Hoàng hậu.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này, xì xào bàn tán, thính giác của ta dù có kém đến đâu, ở cự ly gần như vậy cũng nghe rõ mồn một.
"Liễu tiểu thư vốn là thanh mai trúc mã với Thái tử, nào ngờ đâu lại xuất hiện một con hồ ly tinh này cướp mất người thương, nghe nói nàng ấy còn vì thế mà lâm bệnh nặng."
"Liễu tiểu thư khí chất hơn người, sao có thể so sánh với nha đầu xuất thân thấp hèn kia chứ, ngươi xem ánh mắt của Thái tử kìa, rõ ràng là còn vương vấn tình cũ, không chừng Thái tử phi sắp bị thay thế rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-7.html.]
"Nàng ta, ngoại trừ khuôn mặt có thể so sánh với Liễu tiểu thư, còn lại chẳng có gì hơn người ta, năm đó tám phần là thừa lúc Thái tử say rượu mà câu dẫn Thái tử điện hạ."
"Nhìn bộ dạng nàng ta kìa, không chừng thật sự là hồ ly tinh đấy."
Ta ngẩn người ra một lúc, nhìn ánh mắt lưu luyến của Thái tử rồi nhìn Hoàng hậu không hề che giấu sự yêu thích và thưởng thức dành cho nàng ta, ta thở dài một hơi rồi ung dung ngồi xuống.
Đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận là tạo cơ hội cho ma quỷ.
Chớ tức giận, chớ tức giận, tức giận hại thân chẳng ai thay.
Thái tử dù trong lòng có lưu luyến nàng ta đến mấy nhưng trước mặt nhiều người cũng không thể tiến lên, vẫn phải giữ chút thể diện cho ta, Thái tử phi trên danh nghĩa này, chỉ có thể ngồi cùng ta ở vị trí chiêu đãi khách khứa qua lại.
Ta nghe được, hắn cũng nghe được, dù sao hắn cũng không điếc.
"Nàng đừng nghe bọn họ nói nhăng nói cuội, đừng để trong lòng."
Thân hình hắn bất động, ánh mắt vẫn dán chặt vào người Tiêm Tiêm, tay nắm tay ta dưới gầm bàn, chắc là lúc nãy hắn kéo ta một cái đã khiến Tiêm Tiêm buồn, hắn không dám có thêm hành động nào chọc nàng ta đau lòng nữa.
"Ta vui lắm."
Ta tự rót rượu tự uống, rót đầy một ly rồi uống cạn.
"Cũng không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ, nàng vốn không phải người cậy mạnh."
"Ta không cậy mạnh, ta thật sự rất vui vẻ."
"Vì sao?"
"Bọn họ tuy sỉ nhục nhân cách của ta nhưng lại khẳng định nhan sắc của ta."
"????? Nàng là đồ ngốc sao??"