Chương 11: An Hạ như con thỏ nhảy xuống xe đạp
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Sau khi xác nhận đạo quan có nhận thờ cúng bài vị, Yến Bắc Thần đi theo tiểu đạo đồng vào trong.
Đạo quan này thật sự vô cùng đơn sơ, chỉ có một mảnh sân, đối diện là sảnh chính, bên trong thờ bài vị và tượng Phật. Một bên đạo quan có hai gian phòng khác, trước cửa có một giếng nước, còn có vài món dụng cụ sinh hoạt đơn giản.
Tiểu đạo đồng đi cất chổi rồi nhanh chóng chạy đi gọi sư phụ. Rất nhanh, sự phụ của cậu bé đi ra gặp mặt Yến Bắc Thần. Yến Bắc Thần mỉm cười hơi cúi người gật đầu, vị đạo trưởng kia cũng khom người đáp lễ.
Đạo trưởng nói những việc cần chú ý khi thờ cúng bài vị ở đạo quan cho Yến Bắc Thần, hắn đều nghe theo, không hề có dị nghị, đạo trưởng đi thay đổi quần áo, nhận lấy bài vị trong tay Yến Bắc Thần, bắt đầu làm lễ.
Cứ như thế, đến lúc kết thúc đã là buổi trưa.
Yến Bắc Thần ở lại đạo quán ăn trưa, ăn xong hắn cũng không rời đi luôn, mà ngồi trên một tấm bồ đoàn ở điện chính, bầu bạn với mẹ.
Từ sau khi mẹ mất, Yến Bắc Thần thường xuyên ngồi như thế, cũng không phải vì muốn nói gì với mẹ, cũng chỉ là cứ ngồi như thế thôi. Chờ hắn hồi thần, chính hắn cũng không biết bản thân đã ngồi bao lâu.
Nắng chiều dần nhạt, ba giờ chiều, Yến Bắc Thần mới từ trong điện chính đi ra.
Đạo trưởng ở phòng bên mời hắn một chén trà.
Nơi này chỉ là một đạo quan nho nhỏ, xây dựng đơn giản mộc mạc, bên trong cũng không có mấy vị đạo sĩ. Ngoại trừ tiểu đạo đồng kia, Yến Bắc Thần mới gặp thêm được một vị đạo trưởng này. Đạo trưởng nhìn qua chừng hơn năm mươi, dáng người gầy gò, tĩnh tọa ở đó uống trà, ngược lại khá có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Yến Bắc Thần đi vào phòng, ngồi xuống bồ đoàn. Tư thế ngồi của hắn chưa bao giờ quy củ, sau khi ngồi xuống thì đưa tay chống ra sau.
Đạo trưởng rót thêm một chén trà, nước trà ủ trong ấm tử sa mang theo mùi hương thơm ngát lượn lờ. Đạo quán nhỏ không có trà gì cao cấp, nhưng đều là trà tự hái về tự chế biến, cũng xem như có một loại hương vị đặc biệt.
Đạo trưởng châm trà xong, Yến Bắc Thần đưa tay nhận lấy, nói cảm ơn. Đạo trưởng nhìn hắn, chợt hỏi.
"Cậu không phải người địa phương, vì sao muốn mang bài vị của mẹ đến đây thờ cúng?"
"Yên tĩnh." Yên Bắc Thần nhấp một ngụm trà, trả lời đạo trưởng. Sau đó, hắn cười nhìn ông ấy, nói: "Tôi cũng là được người ta giới thiệu ở đây có một đạo quan yên tĩnh, cho nên mới nhân dịp đến đây công tác mang bài vị của mẹ tới."
"Cậu là người ở đâu?" Đạo trưởng hỏi.
"Thành Nam." Yến Bắc Thần nói.
Thành Nam và Hải thành, có thể tính là xa, cũng có thể không tính là xa, nhưng nếu phải so sánh, mang bài vị của người thân đi tận thành phố khác thờ cúng vẫn tính là hơi xa.
"Hơi xa rồi." Đạo trưởng nói.
Đạo trưởng nói xong, Yến Bắc Thần khẽ cười, nói: "Xa hay không không quan trọng, mẹ thích là được."
Yến Bắc Thần nói xong, hơi ngả người về sau, nghiêng đầu nhìn ra sảnh chính. Nơi đó hương khói lượn lờ, phía sau lớp sương chính là bài vị của mẹ. Nơi này non xanh nước biếc, ít vết chân người, nơi cao còn có thể nhìn ra biển, chắc chắn mẹ sẽ rất thích.
"Người đã siêu thoát rồi." Đạo trưởng nhìn theo tầm mắt của Yến Bắc Thần, nói.
Ông ấy nói xong, cậu thanh niên đối diện vẫn không có động tác gì khác, chỉ có khóe môi hơi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Người trước mắt có một khuôn mặt vô cùng xuất chúng, tính cách cũng không khó chung sống, thập chí có thể nói là cực kỳ thân thiện dễ gần. Nhưng cái thân thiện đó dường như chỉ là một thoáng lướt qua, muốn tiến gần hơn là không thể nào.
"Cậu vẫn còn đang sống." Đạo trưởng lại nói.
Đạo trưởng bỗng nhiên chuyển chủ đề câu chuyện lên người hắn. Ánh mắt Yến Bắc Thần khẽ động, tầm mắt di chuyển, dừng trên người đạo trưởng.
Có lẽ bởi vì là người tu đạo, đứng trước vô số chuyện có thể liếc mắt một cái là nhìn thấu. Mà thứ họ có thể nhìn thấu, không giống như bác sĩ tâm lý chỉ có thể nhìn được nỗi lòng trước mắt của bệnh nhân, mà còn có thể nhìn thấu quá khứ và tương lai.
Đạo trưởng có một đôi mắt sáng ngời sắc bén, đối diện với ánh mắt như vậy, Yến Bắc Thần không ngụy trang hay phủ nhận. Hắn thậm chí còn khẽ cười, gật gật đầu, đáp: "Đúng vậy."
"Tôi vẫn luôn tiến về phía trước, nhưng mà dù có đi thế nào thì vẫn bị quá khứ kéo về."
Yến Bắc thần nói xong, đạo trưởng nhìn hắn, nói: "Người còn sống thì vẫn phải nhìn về phía trước."
Đạo trưởng nói xong, Yến Bắc Thần bình tĩnh nhìn lại ông ấy.
Hắn ngồi trên bồ đoàn, bình thản mà im lặng nhìn chăm chú đạo trưởng. Ánh mắt đó giống như đang nhìn đạo trưởng, lại giống như đang nhìn vào một thứ gì khác. Cứ nhìn như thế trong chốc lát, Yến Bắc Thần nói.
"Đạo lý ai cũng hiểu, nhưng chân chính làm được thì không dễ."
Hắn nói xong, thu lại ánh mắt, thưởng thức chén tử sa trong tay. Hắn nói với đạo trưởng: "Giống như tôi tận mắt nhìn thấy chén trà trước mắt mình rơi vỡ, nước trà bắn lên người, cảm giác bị bỏng trên da, vị chua xót trên môi, cả khung cảnh chiếc chén rơi xuống vỡ tan trước mắt trong thời khắc đó. Toàn bộ những xúc cảm, khứu giác, thị giác đều khắc sâu trong ký ức của tôi. Tôi không thể quên, cũng không có cách nào từ trong đó đi ra."
Yến Bắc Thần bình tĩnh đưa ra một ví dụ so sánh. Hắn cực kỳ bình thản miêu tả khung cảnh này, trong lúc đó, hắn cũng chìm vào ký ức đã khắc sâu trong đầu kia. Đoạn ký ức giống như một cây đao chảm, chậm rì mà khiến hắn dần mất đi cảm giác, mỗi giây mỗi phút cuộc đời này của hắn đều đang trải nghiệm loại cảm giác này.
Yến Bắc Thần dứt lời, bên trong căn phòng rơi vào im lặng.
Giữa đoạn im lặng này, tiếng nước chảy róc rách và hương trà bỗng như giúp mọi giác quan của Yến Bắc Thần thức tỉnh. Chén trà đã cạn đáy, được đạo trưởng rót thêm một lần nữa cho đầy. Sau đó, ông ấy bình tĩnh nhìn Yến Bắc Thần, nói.
"Sẽ có người giúp cậu lau khô."
"Sẽ có người giúp cậu xoa dịu cái cái bỏng trên da, chua xót trên môi, sau đó, rót cho cậu một ly trà mà cậu thích khác."
-
Uống trà với đạo trưởng trong căn phòng nhỏ xong, Yến Bắc Thần để lại một tấm chi phiếu rồi rời khỏi đạo quán.
Buổi sáng đi lên đây, ánh nắng mới chỉ vừa bắt đầu gay gắt. Buổi chiều hắn đi xuống, ánh nắng cũng đã bắt đầu hạ nhiệt. Ba giờ chiều, cái nóng tạm tan đi, hơi lạnh của núi rừng bắt đầu tỏa ra, Yến Bắc Thần đi dọc theo con đường buổi sáng lên núi xuống dưới.
Dưới chân núi, tài xế vẫn còn chờ hắn trong xe. Yến Bắc Thần đi tới, tài xế mở cửa xe, Yến Bắc Thần khom người ngồi vào.
"Yến tổng, đi đâu ạ?"
Đợi Yến Bắc Thần ngồi yên vị, tài xế cũng ngồi vào, hỏi.
Yến Bắc Thần ngồi ở hàng ghế sau đã tháo cà vạt đặt một bên. Cổ áo mở hai cúc đầu để lộ cái cổ thon dài và xương quai xanh tinh xảo. Hắn hơi ngả người về sau, ánh mắt nhìn xa xăm, dừng trên khung cảnh núi rừng ngoài cửa sổ.
Nghe thấy câu hỏi, người đàn ông thu hồi tầm mắt, đáp: "Về biệt thự."
(*) bên ngoài là bão tố phong ba mệt mỏi, về với vòng tay của bảo mẫu nhỏ thôi nào~
"Vâng."
Xe khởi động, chân núi Cửu Sơn ngày một cách xa.
Cửu Sơn cách biệt thự không quá xa, biệt thự vốn dĩ cũng đã là khu vực vùng ven biển ở vùng ngoại thành. Không lâu sau khi chạy trên đại lộ từ Cửu Sơn, chiếc xe tiến vào quốc lộ vùng duyên hải hướng về biệt thự.
Buổi chiều quốc lộ vùng duyên hải không quá oi nóng, thậm chí còn mang theo hơi ẩm man mát. Hôm nay thời tiết khá đẹp, trời xanh có vài cụm mây trắng lững lờ trôi. Yến Bắc Thần ngồi trong xe, nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, sau đó mở mắt nhìn ra ngoài.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh như chớp lướt qua, Yến Bắc Thần nhìn xa xa, dừng lại trên cảnh biển ngày một mở rộng trước tầm mắt.
Đằng xa là trời cao biển rộng, con đường phía trước nối dài thẳng tắp, thậm chí dưới bầu không khí dày đặc hơi nước của vùng ven biển, ngay cả màu sắc dường như cũng đậm hơn so với bình thường. Yến Bắc Thần nhìn con đường trước mắt, nhìn một lát, hắn nhìn thấy một chấm màu đen xuất hiện giữa khung cảnh mênh mông vô tận đó.
Quốc lộ vùng ven biển vốn có rất ít người qua lại, giờ này còn không thuộc giờ cao điểm nên trên quốc lộ gần như không có xe và người đi đường. Trên con đường quốc lộ trống trải như vậy, chấm nhỏ màu đen kia quá mức gây chú ý. Yến Bắc Thần nhìn thấy chấm nhỏ màu đen kia, ánh mắt không rời đi được nữa.
So với tốc độ của ô tô, tốc độ di chuyển của chấm nhỏ màu đen kia chậm hơn rất nhiều. Không mất quá lâu, ô tô đã gần đuổi kịp chấm nhỏ màu đen kia. Cùng với khoảng cách ngày một thu hẹp, Yến Bắc Thần cũng thấy rõ được chấm nhỏ màu đen kia rốt cuộc là cái gì.
Là một cô gái đang đạp xe.
Cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn gầy gò, mặc bộ quần áo dài màu xanh lá mạ, mái tóc đen bóng được buộc đơn giản phía sau thành một cái đuôi ngựa thả dự do trên tấm lưng gầy. Cô đang ngồi trên một chiếc xe đạp, vừa đạp xe vừa thong thả ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Trong cái giỏ còn đặt mấy túi nguyên liệu nấu ăn vừa mua.
Cô giống như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, theo tiết tấu của bản thân đi về phía trước, thậm chí còn không hề phát hiện ra bên cạnh chuẩn bị có ô tô chạy qua.
Yến Bắc Thần ngồi trong xe, trước khi ô tô đi đến sát bên cạnh người cô hạ cửa kính ô tô xuống. Cùng lúc ô tô sượt qua cô, Yến Bắc Thần gọi.
"Bảo mẫu nhỏ."
Yến Bắc Thần vừa gọi xong, xe đạp đang chầm chậm đi mất lái trong chớp mắt, An Hạ ngồi trên xe như con thỏ từ trên xe nhảy xuống.
Yến Bắc Thần: "..."
-
An Hạ đi mua đồ ăn. Đam Mỹ Trọng Sinh
Hôm qua ra ngoài với thiếu gia một chuyến, lúc ở quảng trường uống trà sữa cô đã phát hiện ra một cái siêu thị. Bên trong biệt thự đã được chuẩn bị sẵn vật dụng hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn cho một ngày ba bữa, nhưng dù sao cũng không thể đầy đủ được, thế nên chiều nay sau khi bận xong việc, cô bèn đạp xe đến siêu thị kia dạo một vòng, thuận tiện mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới cho bữa tối nay.
Chiếc xe đạp cô đang đi cũng là hôm qua lúc vào gara với thiếu gia phát hiện ra. Hôm nay đi siêu thị, cô bèn dắt nó từ trong gara ra ngoài.
Biệt thự cách khá xa quảng trường, đạp xe đạp cũng phải mất chừng hai mươi phút. Nhưng hai mươi phút đạp xe với An Hạ cũng không tính là gì cả. Hơn nữa vào mùa này, đạp xe trên đường quốc lộ ven biển, đón ánh nắng và gió biển, ngắm cảnh biến, đạp xe đạp cũng là một loại hưởng thụ, khiến cô suýt thì đắm chìm luôn trong khung cảnh đó.
Trên đường vốn vẫn vắng tanh, cô lại đi sát mép đường, nên trong lúc ngắm cảnh An Hạ có hơi lơ đãng. Cô thất thần chẳng qua cũng là vì nghĩ mấy chuyện đại loại như tối nay nấu món gì cho thiếu gia, ai ngờ đang nghĩ thì bên cạnh tự nhiên truyền đến tiếng của thiếu gia.
An Hạ bị dọa sợ, trực tiếp từ trên xe đạp nhảy xuống.
Xe đạp phanh kít một tiếng, kèm theo là tiếng tim đập thình thịch của cô. Chiếc xe ô tô bên cạnh cùng dừng lại, thiếu gia mặc chiếc sơ mi trắng từ trên xe đi xuống, đi tới bên cạnh cô.
"Không sao chứ?" Thiếu gia hơi cau mày, quét mắt từ trên xuống dưới cô một lượt, xác nhận cô không có việc gì.
Tây trang trên người hắn không thấy đâu, chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng, phía sau thân hình cao lớn là biển xanh trời xanh, thật sự là một loại phối màu lấn át cả cảnh sắc.
Thiếu gia đi đến gần, An Hạ mới dám chắc là vừa rồi đúng là thiếu gia gọi mình. Cô vội lắc đầu, ý bảo mình không sao. Lắc đầu xong, An Hạ lại ngẩng đầu nhìn thiếu gia. Cô để chiếc xe đạp dựa vào bên hông, nâng tay.
[Sao thiếu gia đã về rồi ạ?]
Giờ này, lẽ ra thiếu gia còn đang trong giờ làm việc.
Thiếu gia rũ mắt đợi cô hỏi xong, ánh mắt di chuyển, hai hàng lông mày vừa cau lại hơi giãn ra, khóe môi khẽ cong lên, đáp.
"Tôi trốn việc."
An Hạ: "..."
- -- Lời tác giả ---
An Hạ: Tổng tài giỏi lắm.
Yến tổng: Gọi tổng tài nghe xa lạ quá, gọi ông xã.
Hai chương này tập trung vào vài chuyện riêng của Yến tổng. Thật ra tính cánh của Yến tổng chính là thuộc kiểu người cái gì cũng hiểu, nhưng lại rất có chính kiến. Còn đoạn dùng chén trà kia miêu tả, thật ra là miêu tả thay cho cái chết của mẹ mình.
Bộ truyện này thuộc thể loại cứu vớt lẫn nhau, An Hạ có quá khứ của riêng mình, Yến tổng cũng vậy, hai người sau đó sẽ chữa lành cho nhau.
Chương sau đảm bảo siêu ngọt!