• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Art: Weibo @一些黑粥粥

Chương 22: Muốn thêm một lần nữa

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Thiếu gia nói đi là đi, An Hạ nhìn hắn, nâng tay.

[Hôm nay thiếu gia không đi làm ạ?]

Hôm nay vẫn là ngày trong tuần.

Cô hỏi xong, Yến Bắc Thần đáp: "Không đi làm."

Nói xong, lại tiếp: "Trồng hoa cả tối mệt chết đi được, đi làm gì nữa chứ?"

An Hạ: "..."

Yến Bắc Thần thấy bảo mẫu với dáng vẻ cạn lời hết mức, cười nhìn cô, nói: "Với cả đấy là công ty của tôi, tôi muốn đi làm thì đi làm, không muốn đi thì khỏi đi, ai quản được tôi?"



An Hạ: "..."

Yến Bắc Thần trước giờ nói được làm được.

Hai người ăn sáng xong, Yến Bắc Thần dẫn An Hạ đi trò chơi công viên ở Hải thành.

Hải thành cũng là một thành phố du lịch, nơi này có công viên trò chơi lớn nhất trong số những thành thị cùng khu vực. Công viên trò chơi chiếm diện tích rất lớn, bởi vậy được đặt ở ngoại thành, đủ mọi thể loại, ngoài các trò chơi, còn có vườn bách thú và thủy cung, nếu muốn đi hết hẳn phải mất trọn một ngày.

Đến nơi, Yến Bắc Thần cho xe dừng ở bãi đỗ xe, sau đó dẫn An Hạ đi sau mấy người lớn dẫn theo mấy đứa trẻ nhà mình vào bên trong.

An Hạ chưa đi công viên trò chơi bao giờ, nhưng cô cũng từng nhìn thấy rồi, là hồi nhỏ trên con đường đến trường có đi qua một công viên trò chơi. Nhưng công viên trò chơi kia là kiểu cũ, bên trong chỉ có mấy thứ dụng cụ đơn giản, thậm chí màu sơn cũng đã phai màu loang lổ. Trong đó thường có người lớn cho đám trẻ nhà mình vào chơi xe đụng, hoặc là vòng đu quay. Thi thoảng được tan học sớm, An Hạ sẽ bám vào lan can bên ngoài công viên trò chơi xem một lát, xem xong thì về nhà.

Đối với công viên trò chơi, hồi nhỏ có thể đúng là từng thầm mong được chơi, nhưng lớn rồi, quanh quẩn với nỗi lo ăn mặc sinh hoạt, An Hạ dần không còn khát khao gì với nó nữa.

Nếu không phải vì Yến Bắc Thần dẫn đi, có lẽ cô sẽ không bao giờ tự mình đi.

Tuy nói là không có khát khao gì, nhưng niềm vui mà công viên trò chơi mang đến rất rõ ràng. An Hạ theo Yến Bắc Thần đi vào, khung cảnh náo nhiệt đủ mọi màu sắc rực rỡ và âm thanh rộn ràng đã kéo cô vào một loại cảm xúc vui vẻ háo hức của tuổi trẻ.

Từ sau khi bước vào đây, ánh mắt tò mò và kích động của An Hạ chưa từng bị ngắt quãng.

Yến Bắc Thần đi cạnh cô, nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, khẽ cười, nhận hai tấm bản đồ và chỉ dẫn từ nhân viên của khu trò chơi đưa cho An Hạ.

"Muốn chơi cái nào?" Yến Bắc Thần hỏi.

Công viên trò chơi rất lớn, chia ra thành các khu vực, mỗi khu vực là những loại trò chơi khác nhau, dùng bản đồ có thể nhanh chóng xác định được những trò mình muốn chơi, sau đó trực tiếp theo bản đồ tìm đến là được.

Yến Bắc Thần cũng xem như mang theo trẻ nhà mình tới, dĩ nhiên phải xem cô bé nhà mình muốn chơi gì. An Hạ nhận bản đồ, nhìn hắn một cái, cũng không khách sáo, cúi đầu xem.

Trên bản đồ đánh dấu đa dạng đủ mọi thể loại, kèm theo cả hình vẽ. An Hạ xem một lát, quyết định được rồi, bèn đưa bản đồ đến trước mặt Yến Bắc Thần, chỉ chỉ một chỗ trên đó.

Yến Bắc Thần nhìn theo, thấy được chỗ cô chỉ.

"Thích chơi trò kích thích?" Yến Bắc Thần giương mắt nhìn An Hạ.

An Hạ mở đôi mắt long lanh nhìn Yến Bắc Thần, nâng tay hào hứng biểu đạt.



[Muốn thử.]

Bảo mẫu muốn thử chơi trò vòng quay ánh sáng siêu tốc

Cái gọi là vòng quay ánh sáng siêu tốc, chính là một đoạn tàu thiết kế nhìn rất tương lai, đường tàu xuyên qua núi, đầu tiên là chạy với một tốc độ cao bên trong đường hầm, sau đó phi thẳng lên trời, lượn một vòng giữa không trung, rồi lại bay về.

(*) nhìn tương lai là kiểu nó có mấy đường sáng xanh lam quanh đường hầm như trong mấy phim khoa học viễn tưởng í, bánh xe cũng được làm theo kiểu mấy cái xe bay trong phim, bánh tròn tròn như của mấy cái xe đua f1, có cả vòng sáng xanh lè, chứ không phải loại tàu lượn bình thường. Lượn 1 vòng giữa không trung không phải là lượn trên không trung, mà là có đường tàu ngoài trời trên cao, lượn lượn lượn lượn~ Tui mô tả dị có ai hiểu khum:>>

Bảo mẫu nhỏ không giấu được ánh mắt đầy hưng phấn, Yến Bắc Thần ngắm một lát, cười gật đầu.

"Được, chơi cái này đi."

Quyết định xong, hai người đi theo chỉ dẫn trên bản đồ, rất nhanh đến được chỗ xếp hàng. Hôm nay là ngày trong tuần, khu công viên trò chơi vốn đã không đông. Trò chơi này lại thuộc hạng mục cực kỳ kích thích, những người lớn dẫn theo con nhỏ trên cơ bản đều không tới đây, bởi thế mà chỗ xếp hàng chỉ có mấy cặp yêu nhau đứng.

Lúc vào cổng, Yến Bắc Thần đã mua vé express nên hai người không cần xếp hàng mà được trực tiếp xếp lên xe.

Những trò chơi thế này tuy theo đuổi sự kích thích, nhưng vẫn đặt an toàn lên hàng đầu. Lên xe, nửa người trên và lưng đều được cố định vào ghế, cực kỳ an toàn.

Nhưng dù là vậy thì vẫn có người lùi bước trước khi bước lên xe.

Chuyện rút lui như vậy, có một người thì sẽ có hai người, giống như một hiệu ứng tâm lý. Chỉ chốc lát sau, thậm chí đã có mấy người đi xuống. Yến Bắc Thần nhìn mấy người kia, có trai có gái, vài người có lẽ là vì không muốn bạn mình mất mặt nên mới xuống theo.

Nhìn bên đó xong, Yến Bắc Thần lại nhìn sang bảo mẫu nhỏ bên này.

Từ lúc lên xe, trên mặt bảo mẫu nhỏ đều không hề hiện lên dù chỉ một xíu xiu sợ hãi. Không những vậy, sự hưng phấn và chờ mong trên mặt cô còn rõ ràng hơn. Yến Bắc Thần nhìn trong chốc lát, lời đến bên miệng rốt cuộc vẫn nuốt xuống.

Khu vực chuẩn bị khá tối, nửa người trên lại bị cố định nên An Hạ không thể dùng tay biểu đạt. Cô luôn có cảm giác thiếu gia nhìn sang mình muốn nói gì đó, nhưng cô còn chưa kịp hỏi, nhân viên phụ trách đã hô chuẩn bị xong. Ba giây sau, đoàn xe "vèo" một cái đi vào đường hầm.

An Hạ chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác như vậy.

Cơ thể bỗng nhiên phóng vọt về phía trước, đi vào đường hầm tối đen, ngay tại hai bên đường ray, đường ánh sáng màu xanh lam chạy thật nhanh về sau, khiến cảm giác bay về phía trước càng trở nên rõ ràng, sau đó, đoàn xe phóng vút về phía trước, cảm giác mất trọng lực nghiêm trọng khiến cô có cảm giác như mình cũng đang bay lên. Máu huyết trong người An Hạ theo tốc độ khủng khiếp đó sôi sùng sục, trái tim muốn nhảy vọt lên đến cổ họng, đợi đến khi cô thích ứng được với cảm giác kích thích mãnh liệt này, bóng tối trước mắt dần lùi về sau, người và đoàn xe phóng vào không trung.

Khi đoàn xe trên đường ray trong bóng tối chỉ mang đến cảm giác đầu váng mắt hoa mất trọng lực, nhưng khi ra đến bên ngoài, loại cảm giác bay lên cao và tầm nhìn mở rộng khiến sự trống trải trong lòng dần trở nên rõ ràng và chân thực. An Hạ có cảm giác bay lên, bên tai là gió gào thét, trước mắt là bầu trời xanh thẳm, còn có cả công viên trò chơi từ trên cao nhìn xuống. Khung cảnh phóng đại trước tầm mắt, thậm chí khi đoàn xe đi lên cao nhất, âm thanh từ trong cổ họng bởi vì loại kích thích hưng phấn này mà đã phát ra ngoài.

Loại trải nghiệm cực hạn này chỉ kéo dài trong ba giây, sau đó đoàn tàu xoay một vòng giữa không trung, một lần nữa đi vào đường hầm tối đen. Hai bên đường ray vẫn là đường ánh sáng màu xanh chạy nhanh, rất nhanh, sau đó chầm chậm dừng lại.



Trong suốt quá trình, bên tai An Hạ đều là tiếng thét chói tai của những hành khách khác, lúc tàu dừng lại, đổi thành tiếng bàn tán thì thầm và những cái thở phào nhẹ nhõm.

An Hạ dần dần từ trong cảm giác kích thích thoát ra, sức nóng trong đôi con ngươi chậm rãi giảm xuống, tiếng tim đập điên cuồng bên tai cũng chầm chậm trở về như cũ.

Bên cạnh, nhân viên đã chờ sẵn giúp hành khách đi xuống. An Hạ cũng đi xuống, chạy chậm đến bên người Yến Bắc Thần.

Quá vui rồi, cô còn muốn thử một lần nữa.

An Hạ chạy đến bên cạnh Yến Bắc Thần, hào hứng mà nâng tay muốn biểu đạt mong muốn của mình. Nhưng cô còn chưa kịp làm gì, Yến Bắc Thần đã rũ mắt nhìn cô, giây tiếp theo, hắn lắc đầu, sau đó xoay người sang một bên cúi đầu nôn khan.

An Hạ: "..."

- -- Lời tác giả ---

Chương trước có chỉnh sửa lại, nếu cảm thấy nội dung chương này không ổn lắm có thể sẽ quay lại sửa, xin lũi~ Chứng ám ảnh cưỡng chế lại phát tác orz

***

88: orz là cái này nè "○| ̄|_" (nghe đồn là ngôn ngữ sao hỏa:))), giống hình 1 người đang quỳ ó

Nhưng mà mấy chương này bà Bát mệt dí Tây Phương ca ca thiệt luôn nha, bả sửa tới sửa lui sửa hoài rồi lại sửa, mà mấy chương đầu này tui lưu từ cái lúc bả đăng, giờ quên mất cứ dịch luôn bản đầu tiên, dịch xong quay lại đọc truyện mới phát hiện "wow ngạc nhiên chưa bả sửa lại gần hết cái chương!", thế là lại lọ mọ đi dịch lại:)

P/s: Thiệt ra ở chương này với chương trước có vài chỗ bả bỏ đi rồi mà tui tiếc công dịch quá nên chỉnh sửa lại đôi chút cho nó phù hợp với mấy phần quan trọng mà bả thêm vào sau thôi. Có ai phát hiện ra mốc thời gian nào sạn sạn thì cứ nhắm mắt bỏ qua nha, trí nhớ không tốt lắm nên có thể trong lúc sửa đầu óc nó cũng hơi quay cuồng trong mơ hồ:> Mấy chương sau tui hứa sẽ không quên nữa đâu hị hị

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK