Chương 52
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Trong lúc Yến Bắc Thần và Trình Tâm Sầm nói chuyện, An Hạ và Tiêu Tiêu đã đi đến cạnh xe. Tuy là Yến Bắc Thần đã mở khoá cửa, nhưng hai người không mở cửa lên xe mà đứng cạnh xe chờ hắn.
Yến Bắc Thần đi tới, cười nhìn bọn họ, hỏi: "Sao không lên xe?"
Tiêu Tiêu nhìn hắn, trả lời: "Dì nhỏ nói chờ chú ạ."
Yến Bắc Thần thoáng nhìn sang bảo mẫu nhỏ, thấy hắn nhìn sang, An Hạ cười đáp lại. Đèn trong bãi đỗ xe không quá sáng, nhưng cũng đủ nhìn thấy nụ cười của bảo mẫu nhỏ, Yến Bắc Thần cũng khẽ cười, nói.
"Gặp được người quen nên chào hỏi mấy câu. Lên xe thôi."
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ dẫn Tiêu Tiêu ngồi vào xe.
-
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Yến Bắc Thần lái xe đưa Tiêu Tiêu về.
Ba người đi vào đến sân, trời đã tối đen. Các nhà đều đã bật đèn, đứng từ đây có thể nghe thấy tiếng nói chuyện hoặc tiếng tivi truyền qua các cánh cửa và bức tường mỏng, nhiễm đầy hơi thở của cuộc sống.
Từ trên đường Yến Bắc Thần chở An Hạ đưa Tiêu Tiêu về, An Hạ đã nhắn tin cho chị gái. Thế nên khi ba người vào đến sân, An Thanh đã xuống dưới chờ sẵn.
Hôm nay An Thanh đi xử lý sự cố, nhờ An Hạ đi đón Tiêu TIêu, không ngờ sếp cô cũng tan làm sớm. Hơn nữa sếp cô còn không trách mắng chuyện An Hạ đi đón Tiêu Tiêu trong giờ làm việc, không những không trách mắng mà còn đưa An Hạ và Tiêu Tiêu đi ăn cá.
An Thanh biết Yến Bắc Thần.
Tiền phẫu thuật cho Tiêu Tiêu chính là hắn cho An Hạ. Hắn nói thẳng là cho An Hạ, còn không cần An Hạ trả, bình thường cũng rất chiếu cố An Hạ.
Cứu con gái cô ấy, còn đối xử tốt với em gái của cô ấy, An Thanh thật sự vô cùng cảm kích Yến Bắc Thần.
Cô ấy vốn định mời Yên Bắc Thần và An Hạ cùng vào nhà ngồi, nhưng lại bị An Hạ từ chối. Thật ra cô biết Yến Bắc Thần sẽ không cảm thấy căn nhà sập xệ của bọn họ thế nào, đối với hắn mà nói, đó là nhà của một người mẹ đơn thân nuôi con gái, hắn có thể sẽ cho rằng bọn họ có điều không thuận tiện, sẽ không đi vào.
Thiếu gia trước nay chính là người như thế, tuy là thích đùa giỡn, nhưng vô cùng có gia giáo và lễ mạo.
Sau khi An Hạ từ chối, An Thanh cũng không kiên trì, cười với em gái rồi cùng Tiêu Tiêu tạm biệt bọn họ.
Bé con hôm nay được nhìn thấy thế giới dưới đáy biển, được ăn cá, vui vẻ cả tối, tinh thần cũng gần như đã cạn kiệt. Được An Thanh bế trong lòng, Tiêu Tiêu tạm biệt An Hạ và Yến Bắc Thần.
An Hạ đi tới hôn lên trán cô bé, cười vẫy tay với Tiêu Tiêu rồi bảo chị gái bế cô bé lên trước.
An Thanh bế Tiêu Tiêu lên tầng, gần đến cửa nhà, cô ấy cúi đầu cười với An Hạ đứng dưới sân rồi phất tay ý bảo bọn họ về đi. An Hạ ngẩng đầu nhìn chị gái, cười gật đầu.
Sau đó, An Thanh ôm Tiêu Tiêu đi vào nhà.
An Hạ lại nhìn cửa nhà một lát, sau đó, cô quay đầu, nâng tay.
[Chúng ta đi thôi.]
Yến Bắc Thần nhìn An Hạ làm động tác thủ ngữ, gật đầu nói: "Đi thôi."
Dứt lời, hai người cùng ra khỏi sân.
Nơi An Thanh thuê là một tiểu khu cũ, đường vào loanh quanh uốn lượn, xe không đi vào được, còn có rất nhiều ngõ nhỏ.
Lúc đưa Tiêu Tiêu vào, Yến Bắc Thần cho xe dừng ở bên ngoài. Ngõ nhỏ này đến cả đèn đường cũng đã cũ, ánh đèn lờ mờ.
Tuy là lờ mờ không đủ sáng, nhưng có còn hơn không, chờ hắn và An Hạ đi ra, ánh đèn lờ mờ kia cũng không còn, một con đường tối om.
Yến Bắc Thần: "..."
"Tối quá." Yến Bắc Thần nói.
Lúc bắt đầu đi ra, đèn trong sân vẫn còn có thể chiếu ra đôi chút nên cũng không tính là quá tối. Nhưng hai người càng đi lâu, ánh đèn trong sân càng ngày càng xa, bóng tối cũng càng ngày càng dày đặc, rất có loại cảm giác giơ tay không thấy được năm ngón.
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ: "..."
Đèn trong ngõ sẽ bị tắt sau tám giờ tối để tiết kiệm tiền điện.
Con ngõ nhỏ này, trước đây hồi học cấp hai tối nào học tự học buổi tối về cô cũng đi qua, dù có tối mò thì cô cũng có thể chính xác không nhầm một bước đi qua.
Nhưng lần này dẫn theo Yến Bắc Thần, Yến Bắc Thần không quen đi ngõ nhỏ như vậy. Thế là sau khi nghe hắn nói xong, An Hạ lấy điện thoại ra.
Đôi khi Yến Bắc Thần lại cảm thấy điện thoại của An Hạ thật đúng là vạn năng.
Chẳng những có thể gọi hắn hai tiếng thiếu gia, bật nhạc gọi dậy buổi sáng, phỉ báng mẹ của con hắn(*), còn có thể bật đèn pin chiếu sáng đường đi cho hắn.
(*) lâu quá gòi không nhớ vụ này vụ nào ahuhu
Nhưng trước khi An Ha bật đèn pin, Yến Bắc Thần đã nói: "Em dắt tay tôi đi đi."
Động tác mở điện thoại của An Hạ dừng lại.
Hai người đứng trong ngõ nhỏ tối om thậm chí không thể nhìn rõ đối phương. Nhưng trong lúc Yến Bắc Thần nói, rõ ràng là đối diện với cô mà nói, cô nghe thấy tiếng của hắn vang lên trên đỉnh đầu mình, khiến trái tim cô đập điên cuồng tưởng chừng sắp tê dại.
Yến Bắc Thần đưa ra phương án giải quyết, nhưng bảo mẫu nhỏ hình như không có ý thực thi.
Yến Bắc Thần: "..."
"Em cũng đã dắt tay Tiêu Tiêu rồi, dắt tay tôi thì có làm sao?" Yến Bắc Thần nói.
An Hạ: "..."
An Hạ không biết vì sao hắn lại tự so bì mình với Tiêu Tiêu, hai chuyện này rõ ràng là không thể so sánh với nhau, hơn nữa cô dắt tay Tiêu Tiêu cũng không phải vì Tiêu Tiêu sợ tối.
Nói xong những lời này, Yến Bắc Thần lại đợi thêm một lúc. Có lẽ chính hắn cũng cảm thấy phép so sánh vừa rồi của mình có phần không thích hợp cho lắm, có lẽ hắn cũng biết so với để An Hạ dắt tay mình, cách dùng điện thoại làm đèn pin kia vẫn thích hợp hơn.
Nghĩ đến đây, Yến Bắc Thần: "Em cầm điện thoại..."
Hắn còn chưa nói xong, trong bóng tối, bàn tay đặt bên người chợt được một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại cầm lấy.
- -- Lời tác giả ---
An Hạ: Thiếu gia nhát gan của em.
Yến tổng: Há? Tôi không nhát gan, tôi đây là có lòng dạ xấu.
Ngoài ra, đây là mối tình đầu của cả hai, nhấn mạnh một lần nữa đều là mối tình đầu đó nha, tình đầu của Yến tổng nhà ta chính là An Hạ, chớ nghi ngờ quan hệ giữa Yến tổng và Trình Tâm Sầm, sẽ là một sự sỉ nhục với Yến tổng đó~