Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mạnh Giảo là minh tinh nữ tên tuổi đang cực kỳ hot gần đây. Thời gian trước quay một bộ phim điện ảnh với số vốn đầu tư khủng, đảm nhiệm vai nữ chính, mà bộ phim kia, tập đoàn của Yến thị cũng tham gia đầu tư.
Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần thoáng suy nghĩ, nói: "Bảo sao gần đây mặt Ngô tổng lúc nào cũng phơi phới như mùa xuân đến."
Mạnh Giảo xuất thân từ gia đình nghèo, không đầu quân cho tư bản nào, sau khi tốt nghiệp ở Học viện Điện ảnh, bắt đầu từ những vai diễn nhỏ leo đến tận vị trí như bây giờ, dĩ nhiên trong đó cũng không thể thiếu sự trợ giúp từ người khác.
Mà người ở sau lưng cô ấy, người ta đã đào bới không ít lần, kết quả vẫn không thu hoạch được gì. Đó là bởi vì người ở sau lưng cô ấy, thân phận quá sâu, dù có bị đào ra thì cũng sẽ bị bộ quân quan hệ xã hội xử lý nhanh chóng.
Chẳng qua những tin tức này chỉ không bị truyền ra bên ngoài, còn người trong tập đoàn Yến thị, nhất là lớp nhân viên cấp cao đều sẽ biết. Chuyện của Ngô tổng và Mạnh Giảo ở tập đoàn Yến thị không tính là mới mẻ gì, bởi thế sau khi nghe tin Mạnh Giảo mang thai, Yến Bắc Thần lập tức nghĩ đến Ngô tổng.
Lý Trạch chợt nói: "Nhìn sếp có vẻ không để ý gì nhỉ, ban đầu rõ ràng Mạnh Giảo và sếp..."
Cũng không phải Lý Trạch nói bừa, Mạnh Giảo và Yến Bắc Thần quen biết ở một buổi tiệc. Sau đó hai người cũng có mấy lần gặp lại, thậm chí ở một buổi tiệc nào đó, Mạnh Giảo còn là bạn đồng hành của Yến Bắc Thần.
Khi đó các trang tin tức đều đưa, nhưng không biết vì sao cuối cùng lại thành Mạnh Giảo và Ngô tổng rồi.
Lý Trạch nói xong, biểu tình trên mặt Yến Bắc Thần thoáng cái trở nên nghiêm túc.
"Cậu đừng có mà nói bậy nha! Ai thân quen gì với cô ta chứ!" Yến Bắc Thần cao giọng, "Cậu đây chính là phỉ báng, phỉ báng đó!"
Lý Trạch: "..."
Bỏ đi, là anh ta phỉ báng.
-
Sau khi Yến Bắc Thần đi làm, trước buổi chiều quay về, thời gian của An Hạ đều tự do. Trong khoảng tự do này, phần lớn thời gian An Hạ ở trong biệt thự. Thi thoảng, cô sẽ về nhà vào buổi trưa.
Từ sau khi Tiêu Tiêu phẫu thuật thành công, con bé trở nên vui vẻ hoạt bát, cũng bắt đầu quay lại nhà trẻ. Nhà trẻ phụ trách trông nom nguyên ngày, An Thanh không cần lo lắng gì cả, yên tâm đi chạy taxi.
Mỗi tuần An Hạ đều về nhà một chuyến. Chị gái ở nhà bận rộn, Tiêu Tiêu còn nhỏ, nhà ở tuy không lớn gì, nhưng sau một tuần vẫn trở nên bừa bộn. An Hạ về nhà, dọn dẹp qua một lượt, còn mang chăn đệm ra nắng phơi.
Bận rộn xong, An Hạ đi chợ mua đồ ăn, chuẩn bị nấu một bữa trưa phong phú đầy đủ dinh dưỡng.
An Thanh không giống với An Hạ, từ sáng đến tối đều ở bên ngoài. Hơn nữa công việc lái taxi này, không biết khi nào thì có khách, ăn cơm không theo quy luật, cô ấy cũng không bận tâm. Bình thường đều sẽ tùy tiện mua màn thầu hay bánh bao gì đó, kèm một chai nước lọc.
An Hạ nấu cơm xong, gửi tin nhắn cho An Thanh. An Thanh nói muốn quay về, An Hạ lại bảo cô ấy gửi định vị cho mình, rồi ngồi tàu điện ngầm đi qua.
Lúc An Hạ tới nơi, An Thanh cũng vừa xong một cuốc xe, thấy An Hạ, An Thanh hạ cửa kính xe, vẫy tay.
"Hạ Hạ."
An Hạ cười xách theo hộp cơm ngồi vào xe.
Trong xe taxi có mùi xăng thoang thoảng, An Hạ mở hộp cơm. Bên trong là bữa trưa cô mới nấu, có rau có thịt, dinh dưỡng phong phú.
"Oa, sườn kho tộ, Tiêu Tiêu thích ăn món này nhất đấy." An Thanh nhìn thấy, còn không quên con gái.
An Hạ nâng tay.
[Em làm dư, bỏ trong tủ lạnh ấy, buổi tối hai người hâm nóng lại là ăn được.]
An Thanh cười lên, nói: "Chỉ có lúc em về nhà, bọn chị mới được ăn cơm canh nóng."
An Hạ cười cầm một chiếc khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho cô ấy.
An Hạ bận rộn đến tận giờ, cũng chưa ăn cơm. Hai người ôm hộp cơm ngồi trong xe, lúc ăn cơm, An Hạ không nói chuyện, cũng chỉ có An Thanh nói.
An Thanh không phải người nói nhiều, chỉ có những lúc ở cùng An Hạ mới trở nên như vậy. Cô ấy nói về những chuyện mới xảy ra gần đây, có cả chuyện Tiêu Tiêu ở nhà trẻ, đều là những việc vặt ngày thường, nhưng An Hạ rất chăm chú lắng nghe, trong lòng ấm áp.
Hai chị em đều ăn rất nhanh, ăn xong, An Hạ thu dọn. Cất gọn hộp cơm đi xong, An Hạ quay sang An Thanh, nâng tay.
[Chị ngủ một lát đi, em trông cho.]
Đã sang tháng năm, ngày dài đêm ngắn, buổi chiều An Thanh phải lái xe, cần được nghỉ ngơi, khôi phục thể lực.
Nếu là ngày thường thì An Thanh đã sớm làm vậy, nhưng một tuần mới được gặp An Hạ một lần, cô ấy cũng hy vọng có thể nói chuyện với cô thêm dăm ba câu. Nhưng An Hạ đã nói vậy, An Thanh cười gật đầu, đáp: "Được."
Đồng ý rồi, An Thanh chỉnh ghế, còn thuận tay bật radio trong xe lên.
Hiện tại đang là buổi trưa, đài radio phát mấy bài hát nhẹ nhàng thư giãn, cô ấy nghe nhạc, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, An Hạ cũng sẽ không bị quá buồn chán.
An Hạ ngồi đó, im lặng nghe radio. Đối với An Hạ, radio vẫn là phương thức giải trí cô thích nhất. Từ sau khi cùng chị gái đến thành Nam, chị gái vẫn luôn đi chạy taxi, thời gian cuối tuần, chị gái còn phải trực đêm, sợ cô ở nhà một mình sợ này sợ kia, bèn dẫn cô theo.
Có mấy năm như thế, An Hạ trải qua vô số đêm đồng hành với radio trên xe.
Hôm nay cũng như vậy, radio phát ra mấy bài nhạc cũ. Những bái hát này An Hạ đều biết, trước đây khi mẹ còn sống, thường ngâm nga cho hai người nghe.
An Hạ nghe nhạc, bất giác nhớ đến trước đây, trên mặt chậm rãi xuất hiện ý cười, nhắm mắt lại.
Sau khi bài hát kết thúc, hai người dẫn chương trình tán gẫu một lát. Trong lúc trò chuyện, MC chợt nhắc đến một tin tức.
Đây vốn là tiết mục có tính chất giải trí, đôi khi cũng sẽ nhắc đến vài tin tức trong giới giải trí. Tin tức lần này còn cực kỳ nóng hổi, hai MC đều liên tiếp phát ra những âm thanh cảm thán.
Mà sau khi nghe đến tên của người trong câu chuyện bát quái kia, An Hạ vốn đang nhắm mắt thu lại ý cười, mở mắt.
-
Yến Bắc Thần bận rộn cả một ngày trong văn phòng, đúng giờ tan làm.
Thời gian này tập đoàn Yến thị đang trong mùa thư nhàn, giờ tan ca, không ít nhân viên cũng đi về phía thang máy. Yến Bắc Thần là tổng tài, có thang máy riêng. Trong lúc hắn đứng chờ thang máy, mấy người đứng chờ ở thang máy bên cạnh dành cho nhân viên đều len lén nhìn sang bên này, còn thì thầm to nhỏ với nhau. Yến Bắc Thần quay đầu nhìn sang, tiếng thì thầm lập tức biến mất, mấy người đang lén nhìn hắn cũng thoắt cái cúi đầu.
Yến Bắc Thần: "..."
Yến Bắc Thần còn đang không hiểu ra làm sao, cửa thang máy mở ra, hắn bước vào.
Phần nhạc đệm ở thang máy cũng không quá khiến Yến Bắc Thần để tâm, ngồi vào xe đã lập tức quên mất. Hắn tựa lưng về sau, nhắm mắt dưỡng thần, sau đó thì ngủ mất luôn.
Chờ lúc Yến Bắc Thần mở mắt, xe đã dừng ở trước cổng.
Ánh nắng chiều chiếu xuống, mềm mại ấm áp, Yến Bắc Thần tỉnh táo trở lại, mở cửa xuống xe.
An Hạ nghe thấy tiếng mở cửa thì từ trong nhà ăn đi ra. Yến Bắc Thần vừa thay giày vừa hỏi bảo mẫu nhỏ: "Thơm ghê, nấu món gì thế?"
Bảo mẫu nhỏ nhìn chằm chằm hắn, giống như đang thất thần.
Yến Bắc Thần nhìn một lúc không thấy bảo mẫu nhỏ đáp, bèn đứng thẳng người, đối diện trực tiếp với ánh mắt của cô.
Hai người cách một phòng khách nhìn nhau, An Hạ lúc này mới phản ứng lại, vội nâng tay.
[Thì là thịt và rau ạ.]
Yến Bắc Thần: "..."
Dứt lời, An Hạ cứ như sợ bị hắn nhìn ra cái gì, xoay người thoáng cái biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Yến Bắc Thần: "..."
-
Yến Bắc Thần chẳng hiểu ra làm sao về phòng thay đồ, rửa tay, sau đó ra ngoài, vào nhà ăn.
Bên trong, bảo mẫu nhỏ đã xới cơm xong. Yến Bắc Thần đi tới, bảo mẫu nhỏ nhìn trái nhìn phải, đều không nhìn hắn.
Yến Bắc Thần: "..."
"Xảy ra chuyện gì?" Yến Bắc Thần ngồi xuống ghế, chưa vội cầm đũa mà hỏi bảo mẫu nhỏ một câu.
An Hạ không phản ứng kịp, mở đôi mắt to tròn nhìn hắn.
Yến Bắc Thần nhìn cô, không thấy được cảm xúc trong đôi mắt đó là gì, hiếm khi trở nên nghiêm túc, hỏi.
"Rốt cuộc là làm sao?"
An Hạ liếc hắn một cái, cúi đầu im lặng một lát, cuối cùng, cô ngẩng đầu, nâng tay.
[Thiếu gia được làm ba rồi.]
Yến Bắc Thần: "..."