Chương 51
Dịch: CP88
***
Yến Bắc Thần lái xe chở An Hạ và Tiêu Tiêu đến một nhà hàng tư nhân cạnh bờ biển Nam thành.
Vùng duyên hải Nam thành có thuỷ hải sản cực kỳ phong phú, gần bờ biển cũng mọc lên không ít những nhà hàng hải sản. Đều là nhà hàng hải sản, nhưng chủng loại đa dạng, có một nhà hàng chuyên về cá biển, mùi vị rất được, ở Nam thành cũng có danh tiếng.
Đã là nơi bán đồ ngon, lại còn có danh tiếng thì dĩ nhiên giá cả không rẻ. Hơn nữa không giống với những nhà hàng bình thường, bài trí trang hoàng của nơi này đều được đầu tư công phu, toát lên vẻ đẹp thanh tịnh, cảm giác như vừa bước chân vào thế giới dưới đáy biển.
Thứ này đối với trẻ con thât sự quá mức hấp dẫn.
Không chỉ có trẻ con, An Hạ cũng hoàn toàn bị nó thu hút.
Yến Bắc Thần dẫn hai người đi vào, lập tức có quản lý xuất hiện đưa thực đơn. An Hạ và Tiêu Tiêu không kén ăn, cũng chưa được ăn ở những nơi như thế này bao giờ, việc gọi món rơi vào tay Yến Bắc Thần.
Yến Bắc Thần gọi cá và hải sản, còn gọi thêm vài món điểm tâm ngọt, đại khái đủ cho ba người ăn, sau đó để quản lý cầm thực đơn đi ra. Yến Bắc Thần thoáng nhìn sang một lớn một nhỏ đang áp mặt trên tấm kính thuỷ tinh ngắm cá ở bên trong.
An Hạ thực ra cũng không lớn hơn Tiêu Tiêu bao nhiêu, cô đứng trước tấm kính, giống hệt bé con kia cũng đặt hai tay trên lớp thuỷ tinh. Từ bóng phản chiếu trên đó có thể nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ chăm chú của hai người, Yến Bắc Thần đứng bên này, bất tri bất giác nhớ đến chuyện An Hạ nói hắn đã được làm ba vào mấy ngày trước.
Yến Bắc Thần chưa từng nghĩ đến chuyện có con.
Đối với hắn, gia đình như là một chuyện gì đó rất xa vời. Từ nhỏ hắn chưa từng được trải nghiệm tình cảm gia đình là thế nào, phương diện hôn nhân cũng mờ mịt. Hắn không cho rằng mình có thể có một gia đình hạnh phúc, bởi vậy càng không nghĩ đến chuyện như vậy.
Nhưng đôi khi hắn lại cảm thấy, hay trong lòng cũng đã ngầm chấp nhận, đó là có vài việc chỉ cần thuận theo tự nhiên.
Ví như người sống trên đời thì đều có tình cảm, sẽ sinh ra cảm tình và tình yêu với người khác, đây đều là những việc không cần trải qua cũng sẽ có.
Nếu hắn có gia đình, có con cái, có lẽ hắn cũng sẽ theo một cách tự nhiên nhất mà trở thành một người chồng, người cha.
Nghĩ đến đây, dòng suy nghĩ của Yến Bắc Thần thoáng khựng lại. Suy nghĩ của con người đôi khi chỉ cần chừng một giây là đã có thể vẽ ra một bức tranh hoàn thiện. Mà thời gian một giây này, đã đủ cho hắn phát huy trí tưởng tượng đến vô hạn. Nhưng mà một giây qua đi, nhớ lại những chuyện mà hắn vừa nghĩ tới, Yến Bắc Thần bỗng cảm thấy trong lòng có gì đó lạ lẫm.
Hắn trước giờ không phải một người có trái tim mềm mại.
Mà chỉ có người có trái tim mềm mại mới nghĩ đến chuyện của một giây kia.
Có lẽ hắn đã thay đổi, trở nên mềm mại hơn đôi chút. Mà xuất hiện sự thay đổi này ắt hẳn phải có một bước ngoặt nào đó khiến hắn thay đổi, bước ngoặt đó hoặc là do một người, hoặc là do một sự kiện nào đó.
Yến Bắc Thần đứng tại chỗ nhìn một lớn một nhỏ đứng áp sát vào tấm kính thuỷ tinh, thoáng thất thần.
Trong lúc hắn thất thần, bảo mẫu nhỏ chợt quay đầu, đôi con ngươi đen láy mà trong veo vẫn còn đang chìm trong sự ngạc nhiên vui sướng khi nhìn thấy đáy biển bên ngoài.
Cô nhìn hắn cười.
Yến Bắc Thần nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, cũng khẽ mỉm cười, hỏi: "Thích vậy cơ à?"
An Hạ không nói gì, Yến Bắc Thần đi tới, cũng bắt chước cô đặt hai tay lên tấm thuỷ tinh, ghé sát mặt vào tấm kính.
Ngắm cá một lát, món ăn dần được bưng lên. Tiêu Tiêu tuy rằng ngắm cá đến quên cả trời đất, nhưng khi ngồi vào bàn lại rất tập trung ăn. Cô nhóc đó tuy rằng không lớn, nhưng thói quen ăn uống chắc chắn là được kế thừa từ dì nhỏ của mình, một mình ăn hết một con cá, còn thêm một bát cơm đầy và hai miếng bánh ngọt.
Lần đầu tiên cô nhóc được ăn đồ ngon như thế, ăn đến là thoả mãn. Nhưng dù đồ ăn ngon đến mấy thì sau khi no rồi cũng không cố ăn tiếp.
Ba người ăn uống xong xuôi, Tiêu Tiêu vẫy tay tạm biệt đám sinh vật biển bên trong tấm kính thuỷ tinh rồi đi theo dì nhỏ và chú Yến rời khỏi nhà hàng.
Tiêu Tiêu hôm nay được ăn ngon còn được ngắm cá nên cực kỳ vui vẻ, qua một bữa cơm, cô bé lại càng thích Yến Bắc Thần hơn. Cô bé nắm tay dì nhỏ tung tăng nhảy chân sáo, cánh tay vung vẩy theo nhịp bước chân.
An Hạ nắm tay cô bé bước từng bước dài, dáng vẻ như đã quen với việc dắt một Tiêu Tiêu luôn vui tươi tung tăng như thế. Lại qua một lúc nữa, hai người nắm tay nhau chạy về phía trước, bỏ lại Yến Bắc Thần ở đằng sau.
Yến Bắc Thần nhìn theo bóng lưng của hai người: "..."
Hai người chạy về phía đỗ xe, mắt thấy bọn họ sắp chạy đến chiếc xe, Yến Bắc Thần lấy chìa khoá ra, bấm mở khoá cửa xe trước.
Đèn xe sáng lên hai cái, Yến Bắc Thần bỏ lại chìa khoá vào túi, vừa chuẩn bị đi về phía hai người thì có người gọi hắn.
"Bắc Thần."
Yến Bắc Thần dừng chân, quay đầu lại.
Giây phút nhìn thấy là Trình Tâm Sầm, Yến Bắc Thần hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh, tươi cười một lần nữa xuất hiện trên mặt, hắn cười nói: "Về rồi đấy à."
Nhớ thời gian trước Trình Chiêu Khang nằm viện, lúc hắn đi thăm bệnh, Trình Chiêu Khang đã nói Trình Tâm Sầm sắp về nước. Bây giờ cũng mới chỉ qua một tháng, đúng là về rất nhanh.
Trình Tâm Sầm cũng đã rất lâu rồi không gặp Yến Bắc Thần, nghe hắn nói vậy, trên mặt lập tức tràn ra ý cười.
Trước khi Trình Chiêu Khang dấn thân vào công việc kinh doanh chính là một kỹ sư giỏi, vợ ông ấy là giảng viên đại học, bởi vậy có thể nói Trình Tâm Sầm xuất thân từ dòng dõi thư hương.
Hoàn cảnh lớn lên như vậy, khiến khí chất của Trình Tâm Sầm vô cùng riêng biệt, có sự tươi đẹp nhẹ nhàng, lại không hề kiêu ngạo tỏ ra hơn người. Trình Tâm Sầm xinh đẹp cao ráo, đi giày cao gót vào cũng phải hơn một mét bảy. Mái tóc dài hơi xoăn thả sau vai, mặc một chiếc áo khoác dáng dài, mắt ngọc mày ngài, cực kỳ xinh đẹp.
"Tốt nghiệp rồi nên về thôi." Trình Tâm Sầm cười đáp.
Nói xong, không biết có tiếng gọi Trình Tâm Sầm từ đâu truyền tới, cô ấy nhìn qua, đáp lại một tiếng rồi nói với Yến Bắc Thần: "Tôi có hẹn ăn cơm ở đây, thấy cậu nên gọi chào hỏi một tiếng, cậu ăn xong rồi à?"
"Ừ." Yến Bắc Thần gật đầu.
Trên mặt Trình Tâm Sầm thoáng hiện ra tiếc nuối, nói: "Vậy lần sau có dịp chúng ta hẹn cùng nhau ăn một bữa đi."
Hai người vốn là bạn đại học, lại còn có Trình Chiêu Khang ở giữa, Trình Tâm Sầm về nước, theo lý hắn đúng là nên mời người ta ăn một bữa. Yến Bắc Thần cười đáp.
"Được, có dịp mời cậu một bữa."
Nhận được câu trả lời của Yến Bắc Thần rồi, Trình Tâm Sầm cười nói: "Quyết định vậy nha."
Nói xong, Trình Tâm Sầm cũng không nói gì nữa, xoay người trở lại với người đã hẹn ăn cùng kia. Trước khi rời đi, cô ấy như nhớ đến gì đó, lại quay lại.
"Đúng rồi Bắc Thần."
Yến Bắc Thần quay sang nhìn cô ấy.
Trình Tâm Sầm cười nói với hắn: "Mấy ngày nữa tôi sẽ đến Yến thị làm việc."
Từ khi học đại học Trình Tâm Sầm luôn ở nước ngoài, bây giờ đã tốt nghiệp quay về, dĩ nhiên đã xác định sẽ ở lại trong nước làm việc. Trình Chiêu Khang đã có ý muốn rời đi, là cô con gái duy nhất của ông ấy, Trình Tâm Sầm đương nhiên chính là người nối nghiệp.
Yến Bắc Thần nghe xong, dáng vẻ như đã sớm đoán được, gật đầu cười đáp: "Hoan nghênh. Vậy chúng ta gặp lại ở công ty."
Yến Bắc Thần thoải mái nhẹ nhàng nói một câu như vậy, Trình Tâm Sầm cười cười, xoay người đi vào nhà hàng.
Yến Bắc Thần nhìn theo hai giây, sau đó thu lại ánh mắt, đi về phía xe.
***
88: Sau nhiều cái cmt của mọi người thì rốt cuộc thì tui vẫn không thể nhìn mãi cái hố bị bỏ ngỏ, rốt cuộc thì vẫn không thể drop em nó được nên đã quyết định quay lại rồi đây hị hị
Mà cũng vì đã có nhà khác làm full rồi nên Bát sẽ thong thả lấp hố thôi, cốt là một ngày lấp hố xong, tui được viết một chữ [Hoàn] ở tiêu đề truyện TT.TT
Với cả tui cũng tò mò câu chuyện giữa Yến tổng và An Hạ nữa, không dịch thì tui cũng làm biếng đọc quá ahuhu...
Dù sao thì nếu có ai yêu thích văn phong dịch truyện của tui (nói thiệt là tui quay lại chủ yếu vì mọi người nói thích truyện tui dịch rồi sẽ chờ tui lấy lại cảm hứng này kia, tui thì thấy trình dịch ngôn tình của mình cũng bình thường thôi nhưng nghe vậy vẫn cảm động lắm lắm thiệt á cám ơn mọi người nhiều nhiều~) mà muốn tiếp tục theo hố này thì mong là sẽ được mọi người cổ vũ tiếp thêm động lực bằng cách like vote cmt share nha~ Yêu thương yêu thương (✿˵ ꒡3꒡˵)