Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Đi dạo một vòng quanh trường xong, mọi người đi nhà ăn tư gia.
Hôm nay An Hạ đến chơi, mọi người tất nhiên là muốn mời cô một bữa.
Trong khuôn viên đại học X có loại nhà ăn tư gia này. Cấp bậc không tính là thấp, bình thường cũng sẽ có cả nhân viên ngoài trường vào đây ăn, bởi thế ngoài cửa đậu khá nhiều xe con.
(*) Nhà ăn tư gia chắc là kiểu thuê mặt bằng trong trường để mở nhà ăn í
Đi dạo một vòng trường xong, trời cũng đã tối. Mọi người vừa cười đùa vừa tán gẫu, đi về phía nhà ăn. Đang đi vào con đường nhỏ, An Hạ bỗng dừng chân, nhìn về phía cách đó không xa.
Mọi người thấy An Hạ dừng chân, cũng dừng lại tán gẫu, theo ánh mắt của cô nhìn qua. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái, ai cũng không dời mắt đi được nữa.
Lúc An Hạ đến, thật ra Yến Bắc Thần cũng đến chưa lâu. Hắn từ trên xe đi xuống, ngẩng đầu nhìn biển hiệu của nhà ăn, chuẩn bị tìm hiểu những món ngon ở đây là gì. Còn chưa kịp xem, bỗng có tiếng trò chuyện rôm rả từ phía sau truyền đến, trong đó còn có người nói tên An Hạ. Hắn quay đầu, thấy được An Hạ và mấy người bạn của mình.
Rõ ràng là lúc mấy người bạn kia nhìn thấy hắn trên mặt đần ra thấy rõ. Yến Bắc Thần cười thân thiện với bọn họ, sau đó nâng tay chủ động chào hỏi.
"Xin chào."
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ cười lên, đi đến bên cạnh hắn.
-
Chuyện Yến Bắc Thần đến đây ăn cơm An Hạ đã nói với Lý Văn Tiệp. Vốn là mọi người sẽ mời cô ăn cơm, nhưng Yến Bắc Thần đến rồi, có thêm một người nữa. Nếu An Hạ nói mình trả tiền thì chắc chắn họ đều không đồng ý. Bởi vậy An Hạ tính toán chờ qua hôm nay cô sẽ mua vài món quà tặng cho họ, coi như thay cho lời cám ơn vì bữa chiêu đãi hôm nay.
Sau khi nghe An Hạ nói Yến Bắc Thần muốn đến ăn cùng, Lý Văn Tiệp cực kỳ khó hiểu. Bình thường quan hệ giữa chủ và bảo mẫu, không thể nào có chuyện chủ lại đi theo bảo mẫu ăn cơm. Dù An Hạ có là trợ lý tư nhân đi chăng nữa, thì cô cũng có không gian cá nhân, mà chủ này lại nhất quyết muốn đi cùng đến tận đây.
Cậu còn tưởng An Hạ ngại mới không từ chối, nhưng An Hạ lại nói không phải, còn nói Yến Bắc Thần rất tốt, nên chỉ cần hắn mở miệng nói muốn gì đó, cô đều sẽ đồng ý. Hơn nữa là vì hôm nay buổi họp của Yến Bắc Thần hủy bỏ rồi, nếu hắn không đến thì cô cũng phải quay về nấu cơm, chi bằng để người đến đây ăn cùng luôn.
Đây chính là cách giải quyết ổn thoả nhất rồi.
Sau khi nghe lý do của An Hạ, Lý Văn Tiệp lại hỏi ý kiến của những người bạn khác. Bọn họ đều không có ý kiến gì, chuyện này cứ thế đã quyết định xong.
Khi đó Lý Văn Tiệp nói vị thiếu gia mà An Hạ chăm sóc cũng sẽ đến đây, mấy người bạn học đều cho rằng Yến Bắc Thần ít nhất phải tầm hơn ba mươi, ăn mặc thì chín chắn chỉn chu. Nhưng sau khi thấy được người, lại phát hiện Yến Bắc Thần cùng lắm là hơn bọn họ vài tuổi. Tuy đúng là mặc vest, nhưng cà vạt đã cởi ra, hai cúc áo trên cùng cũng để mở, lộ ra xương quai xanh. Có thể nhìn ra tuổi trẻ ngời ngời.
Ngoài ra người đàn ông này còn có một khuôn mặt cực kỳ đẹp, có thể nói là phong hoa tuyệt đại. Hai mươi năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên họ thấy được một người đàn ông đẹp trai như vậy.
Bình thường những người đẹp trai xinh gái đều mang theo khí chất cao quý xa vời, nhưng người này lại cực kỳ tùy ý. Sau khi thấy bọn họ, trên khuôn mặt tuấn tú lập tức hiện lên ý cười thân thiện, còn giơ tay vẫy chào.
Dù sao cũng không quen biết nhau gì, mấy người ban đầu còn hơi câu nệ, lịch sự gật đầu chào lại.
Xong màn chào hỏi, mọi người đi đến trước mặt An Hạ và Yến Bắc Thần.
Yến Bắc Thần đứng tại chỗ chờ An Hạ đi đến bên cạnh mình. An Hạ đi tới không lâu, mấy người bạn còn lại cũng đi tới.
Tuy nói bọn họ còn là sinh viên, đã biết ăn diện theo xu hướng, nhưng đứng trước mặt người đàn ông thành thục thật sự vẫn không giấu được sự trẻ con.
Mọi người nhìn Yến Bắc Thần, lại nhìn An Hạ, sau đó hai mặt nhìn nhau, bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo.
Mà Yến Bắc Thần ở trong bầu không khí gượng gạo đó lại cực kỳ tự nhiên, hắn nhìn mấy cô cậu sinh viên tầm tuổi với An Hạ đối diện, cười nói.
"Không cần dùng ánh mắt nhìn trưởng bối đó nhìn tôi đâu."
"Tôi cũng không lớn hơn mọi người mấy tuổi."
Mọi người: "..."
-
Yến Bắc Thần chỉ nói ra sự thật thôi, bọn họ năm nay mười chín hai mươi, Yến Bắc Thần thì hai mươi lăm, đúng là không lớn hơn nhiều.
Nhưng tuy là vậy, Yến Bắc Thần so với bọn họ lại trầm ổn kín kẽ hơn rất nhiều. Đây là thứ khí chất đã qua thời gian tôi luyện, trải qua vô số chuyện mà tích cóp lại, loại khí chất này khiến bọn họ thấy rõ sự chênh lệch, tựa như trong khi họ còn bồn chồn vật lộn với vài cái tín chỉ cỏn con, thì Yến Bắc Thần đã ngồi ở một nơi nào đó, bàn chuyện làm ăn vài triệu mà lòng vẫn không hề gợn sóng.
(*) vài triệu này là nhân dân tệ nhen, quy ra tiền Việt là kiểu tiền tỉ đó
Nhưng dù thế nào thì không thể phủ định Yến Bắc Thần vẫn là một người rất biết điều tiết bầu không khí. Sau mấy câu khách sáo, mọi người đi vào phòng bao đã đặt sẵn, theo từng món được mang lên, bầu không khí cũng dần giảm bớt căng thẳng.
Ở đây hầu hết là sinh viên, ăn uống không có quy tắc gì, đơn giản là nói chuyện tán gẫu linh tinh.
Đối với bọn họ, Yến Bắc Thần là một người ngoài. Nhưng ngoài vấn đề đó, cảm giác áp bách không quá lớn. Sau khi vào phòng bao, hắn ngồi cạnh An Hạ, sau đó tựa về sau ghế nghịch điện thoại. Thi thoảng An Hạ nhắc hắn ăn, hắn sẽ đặt điện thoại xuống, cầm đũa gắp mấy miếng. Thi thoảng, An Hạ ăn được cái gì ngon, cũng sẽ gắp cho hắn nữa. Sau khi được gắp cho, Yến Bắc Thần đều ngoan ngoãn ăn hết.
Vốn vì sự xuất hiện của Yến Bắc Thần mà bầu không khí trở nên hơi gượng gạo. Nhưng ăn đến giữa bữa, mọi người đều thả lỏng hơn. Con người Yến Bắc Thần đúng là rất tốt, hắn biết mình là người ngoài, bởi vậy cũng không cố gắng tham gia vào với bọn họ, ngược lại còn khiến cảm giác tồn tại của mình giảm xuống thấp nhất có thể.
Bầu không khí một lần nữa dần trở nên sôi nổi, mọi người lại bắt đầu tán gẫu đến chuyện trong trường.
"Đúng rồi Tề Thiên Sơn, vừa nãy lúc đi đường cậu đụng phải cô bạn cùng khoa kia, nói chuyện gì thế?" Trâu Tuyết hỏi.
Cậu sinh viên tên Trương Tùng ngồi cạnh Tề Thiên Sơn lập tức cười ha hả, mờ ám nói: "Cô bạn kia là hoa khôi của khoa cậu thì phải, chà~ Có mờ ám nha~"
Cuộc sống sinh viên ngoại trừ thời gian học hành thì đều tự do, có thể hẹn hò yêu đương.
Trương Tùng nói xong, mọi người đều cười mờ ám nhìn Tề Thiên Sơn. Bị những ánh mắt đó bao lấy, Tề Thiên Sơn lại chỉ hừ một tiếng, nhìn Lý Văn Tiệp ngồi cạnh An Hạ, nói.
"Cô ấy đến hỏi có phải quan hệ giữa tôi và Lý Văn Tiệp rất tốt không, hỏi có thể xin số của cậu ta không."
Tề Thiên Sơn nói xong, ánh mắt mờ ám của mọi người quay ngoắt chuyển sang, sáng rực mà nhìn Lý Văn Tiệp.
Lý Văn Tiệp: "..."
Phải nói trong số những người ở đây, Lý Văn Tiệp là người khá nổi tiếng ở đại học X. Cậu học khoa tài chính, kỳ quân sự hồi mời nhập học còn được không ít bạn nữ thầm mến. Sau đó vào hội học sinh, nhận học bổng, còn ở trong đội bóng rổ của trường, hoàn toàn là thiết lập của một nam chính thiếu niên trong những bộ truyện thanh xuân vườn trường. Đừng nói hoa khôi của khoa Tề Thiên Sơn, hoa đào đi theo Lý Văn Tiệp có thể trải kín cả sân trường đại học X.
"Đừng nha, tôi không muốn hẹn hò yêu đương gì hết." Lý Văn Tiệp nói.
Tề Thiên Sơn nghe vậy thì lẩm bẩm: "Lại có thêm một trái tim đau buồn rồi~"
Những người khác cũng bày ra dáng vẻ buồn thương cho một tấm lòng bị từ chối, Trâu Tuyết nhìn Lý Văn Tiệp, nói: "Bây giờ cũng có phải là cấp ba đâu, cậu còn không định yêu đương, ngoan quá mức cần thiết rồi đấy."
Nói xong, Trâu Tuyết nghĩ nghĩ, lại nói: "Còn không bằng hồi cấp ba luôn ấy chứ, ít nhất hồi đấy tôi còn thấy cậu yêu đương với An Hạ."
Lời vừa dứt, An Hạ: "Khụ khụ khụ."
An Hạ đang uống canh, nghe được câu đó, canh không kịp nuốt xuống, cứ thế mà sặc. Cô không muốn ho thẳng phía bàn ăn nên hơi quay sang phía sau Yến Bắc Thần. Trong lúc cô ho, Yến Bắc Thần đưa tay đặt lên lưng An Hạ, vỗ nhẹ hai cái.
Bàn tay ở giữa không trung của Lý Văn Tiệp hơi khựng lại, cậu nhìn An Hạ, sau đó thả tay xuống.
Yến Bắc Thần nhẹ nhàng vỗ lưng cho An Hạ, ánh mắt vẫn luôn đặt ở màn hình điện thoại cũng nâng lên. Trong mắt hắn có ý cười, nhưng không ai thấy được cảm xúc trong đó, hắn nhìn Trâu Tuyết, cười nói.
"Nói cái gì thế, doạ đứa nhỏ sợ đến mức này."
Trâu Tuyết: "..."