Chương 53
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
An Hạ dắt tay Yến Bắc Thần.
Bàn tay của Yến Bắc Thần rất lớn, những ngón tay thon dài rõ ràng các khớp, nói là cô nắm tay Yến Bắc Thật, kỳ thực chính là tay cô bị tay của Yến Bắc Thần bao lấy.
Càng giống như Yến Bắc Thần nắm tay cô hơn.
An Hạ không biết vì sao người đàn ông có bàn tay to như thế lại sợ tối.
Nhưng Yến Bắc Thần đã nói cô nắm tay hắn thì cô cứ nắm thôi. Cô sẽ không từ chối yêu cầu của Yến Bắc Thần, ngoài ra, cô rất quen thuộc ngõ nhỏ này, dù bốn phía không có đèn điện thì vẫn có thể dắt tay Yến Bắc Thần thuận lợi ra đến ngoài.
An Hạ nghĩ thế, bốn phía xung quanh họ tối đen tĩnh mịch, hai người giống như đi giữa bầu trời đêm không có ngân hà. Các giác quan bị bóng tối nuốt chửng, An Hạ chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập "thình thịch", còn có độ ấm từ lòng bàn tay của Yến Bắc Thần truyền sang tay cô.
Tay hắn rất khô ráo, độ ấm cũng cao hơn cô, khiến cô cảm giác như đang cách một lớp vải bông nắm một chiếc túi chườm nóng.
Nhưng tay hắn lại cứng hơn túi chườm nóng, khớp xương rõ ràng, chỉ qua tiếp xúc thế này đã có thể miêu tả ra hình dáng của bàn tay mà cô đang nắm.
To lớn, thon dài, trắng nhợt mà đẹp đẽ.
An Hạ cảm thấy mỗi thứ trên người Yến Bắc Thần đều hoàn mỹ, bàn tay cũng thế. Hơn nữa không chỉ có bề ngoài, nội tâm của hắn cũng rất hoàn mỹ. Có sự lễ độ của đàn ông, có tu dưỡng, còn có thể mang đến sự ấm áp nhẹ nhàng tinh tế cho người khác.
Tiếp xúc lâu dài với một người hoàn mỹ về mọi mặt như thế, giống như ngâm lâu trong một loại ấm áp, có lẽ sẽ không có ai không trầm mê, không đắm chìm, có lẽ sẽ không có ai không thích Yến Bắc Thần.
An Hạ nắm tay Yến Bắc Thần mà đi, cô nhìn bóng tối trước mắt, theo trí nhớ của bước chân đưa Yến Bắc Thần ra ngoài. Gió đêm quét qua hai má cô, ngưa ngứa, lành lạnh, An Hạ giống như quả khí cầu đón gió, không biết vì cớ gì bỗng cảm thấy buồn bã.
Loại cảm giác này xuất hiện ngược lại cũng không có gì lạ. Tuy rằng An Hạ chưa từng cảm nhận được nó mạnh mẽ đến vậy, nhưng đối với loại rầu rĩ phiền muộn này, cô có được một phần ký ức.
Giống như trước đây khi cô còn thơ dại hồn nhiên, nhìn bầu trời sao sáng lấp lánh đã muốn được với tới nó, muốn có được nó, nhưng sau này cô biết, đây là chuyện cô vĩnh viễn không thể nào.
Trời sao kia vinh viễn sẽ không thuộc về cô.
An Hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Ngày mai có lẽ sẽ có mưa, bầu trời âm u, mây đen che khuất ánh trăng, sao cũng không thấy, chỉ có một màu đen kịt.
Hiện tại dưới bầu trời này, cũng chỉ có một ngôi sao sợ tối mà cô đang nắm trong tay.
Sau khi hai người nắm tay, An Hạ thả lỏng để tay mình mở ra chứ không nắm chặt tay Yến Bắc Thần, lòng bàn tay của hai người cũng chỉ ngẫu nhiên chạm tới trong lúc đi đường.
Con ngõ nhỏ này rất dài, rất tối, giống như mãi không đi đến cuối. Yến Bắc Thần được An Hạ dắt tay đi về phía trước, trong bóng đêm, hắn chủ động phá vỡ sự yên tĩnh ngắn đã duy trì được trong chốc lát này.
"Em đang ra mồ hôi." Yến Bắc Thần nói.
Lòng bàn tay của Yến Bắc Thần khô ráo ấm áp, mà lòng bàn tay của bảo mẫu nhỏ lại đổ mồ hôi nhẹ, lành lạnh. Sau khi đi một lát, lòng bàn tay cô cũng nóng lên, trở nên ẩm ướt.
Yến Bắc Thần vừa mở miệng, mấy ngón tay của bảo mẫu nhỏ hơi cứng đờ, sau đó cô hơi rút tay về. Nhưng còn chưa để cô rút tay, Yến Bắc Thần đã nhanh chóng nắm chặt.
Bởi vì động tác của Yến Bắc Thần mà bàn tay của hai người càng sít sao hơn. Mà Yến Bắc Thần giống như sợ lời vừa rồi của mình khiến bảo mẫu nhỏ muốn rút tay ra, những ngón tay thon dài bèn dứt khoát chen vào giữa các ngón tay của cô, mười ngón giao nhau.
An Hạ bị nắm tay kiểu mười ngón giao nhau: "..."
Mà Yến Bắc Thần dường như đã có được cảm giác an toàn dư dả, động tác bước đi cũng hùng hồn hơn vừa rồi không ít, thậm chí còn chủ động nắm tay An Hạ mà đi.
Yến Bắc Thần nắm tay An Hạ, vừa đi vừa nói: "Đừng thả tay mà."
"Tôi sợ tối."
An Hạ: "..."
-
Từ sau khi được Yến Bắc Thần đưa đi ăn cá, Tiêu Tiêu thường xuyên nhắc đến hắn hơn. Tuy rằng Yến Bắc Thần không còn ngày ngày trốn việc nữa, nhưng cuối tuần này hắn vẫn rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn đưa An Hạ và Tiêu Tiêu đi chơi hai ngày.
Hai người đưa theo Tiêu Tiêu, hai ngày cuối tuần đều không về nhà, buổi tối chủ nhật về đến nơi, Tiêu Tiêu so với ngày thường thật sự hoạt bát hơn rất nhiều.
Từ sau khi sinh ra, Tiêu Tiêu luôn yếu ớt thiếu sức sống, sau khi ba cô bé qua đời, nhà lại nghèo, mỗi ngày đều chống đỡ mà qua. Trước đây cô bé do An Hạ trông, nhưng sau đó An Hạ cũng phải đi học, hôm nào không đi học thì cùng lắm là đưa cô bé ra công viên đi dạo, làm gì được như bây giờ, được Yến Bắc Thần đưa đến những nơi như trưng bày triển lãm trải nghiệm khoa học, hải dương, thiên văn này nọ.
Kết thúc hai ngày đi chơi khắp nơi, Tiêu Tiêu cũng trở nên tươi sáng rạng ngời hơn.
Chỉ là An Thanh bắt đầu thấy ngại vì Yến Bắc Thần cứ đưa An Hạ và Tiêu Tiêu đi chơi như thế, cảm thấy là bọn họ đang thêm phiền toái cho Yến Bắc Thần. Nhưng sau đó lại dần phát hiện, hình như Yến Bắc Thần cùng họ đi chơi cũng rất vui vẻ, hơn nữa An Hạ trước giờ không phải người sẽ gây phiền phức cho người khác, có lẽ cũng đã suy xét đến Yến Bắc Thần. Nếu đã thế, An Thanh bèn yên lòng không bận tâm gì nữa.
Hai ngày cuối tuần nhanh chóng trôi qua, thứ hai Yến Bắc Thần phải đi làm. Bởi vì đi chơi hai ngày, bỗng nhiên phải dậy sớm, Yến Bắc Thần có hơi bực bội lúc ngủ dậy. Nhưng sau khi ăn sáng với An Hạ, sự bực bội kia gần như đã tan đi hết. Ăn sáng xong không lâu, tài xế đến đón anh, Yến Bắc Thần tạm biệt An Hạ rồi ngồi vào xe rời khỏi nhà.
Xe của Yến Bắc Thần đi thẳng tới toà nhà tập đoàn Yến thị. Hắn vừa từ thang máy đi lên thì gặp Lý Trạch không biết từ văn phòng nào đi ra. Lý Trạch nhìn thấy hắn, chào hỏi đơn giản rồi báo cho hắn một tin mới.
"Tâm Sầm đến công ty rồi."
Đây xem như là tin tức lớn nhất hôm nay của tập đoàn. Trình Tâm Sâm là con gái một của Trình tổng, sau khi du học nước ngoài về thì trực tiếp vào tập đoàn của ba mình, mà gần đây Trình Chiêu Khang có dấu hiệu lui về, người trong tập đoàn đều đoán là cô ấy về thay thế ba mình.
Đây là một sự thay đổi rất lớn, dù sao Trình Chiêu Khang trong tập đoàn Yến thị chính là một trong ba đầu tàu lớn, hiện tại tầng quản lý đang có sự thay đổi chậm rãi, thời gian này người trong tập đoàn ai cũng hoang mang lo lắng, tâm trạng chung cũng trở nên nóng nảy hơn.
Nhưng trong đó không bao gồm có Yến Bắc Thần, đối với chuyện của Trình Tâm Sầm, ban lãnh đạo đều có biểu hiện gì đó, nhưng Yến Bắc Thần nghe xong vẫn giữ nguyên sắc mặt bình thản, chỉ đáp một câu.
"Biết rồi."
Lý Trạch: ".."
"Bình thản thế?" Lý Trạch nói.
Yến Bắc Thần không hiểu: "Không thì phải thế nào?"
"Thì phải kích động chứ!" Lý Trạch nói, "Lần này Tâm Sầm đến tập đoàn, rõ ràng là để tiếp quản vị trí của Trình tổng. Cậu lại là học trò của Trình tổng, còn là tổng giám đốc của tập đoàn, quan hệ của cậu và Tâm Sầm cũng đã truyền đi khắp tập đoàn, hai người mà liên hợp với nhau thì cứ phải gọi là không gì có thể phá vỡ."
Thực là vây, tuy hôm nay Trình Tâm Sầm mới đến công ty đi làm, nhưng tin cô ấy về nước rồi sẽ đến làm việc trong ban lãnh đạo của Yến thị cũng đã truyền ra cả công ty. Đương nhiên, quan hệ của Yến Bắc Thần và Trình Tâm Trình sẽ phát triển tới đâu, mọi người ít nhiều đã có vài suy đoán.
Thật ra đây cũng là suy đoán bình thường. Quan hệ giữa hai người khá tốt, lại có Trình tổng ở giữa móc nối, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến phương diện kia. Điểm quan trọng nhất chính là, Trình tổng trợ giúp Yến Bắc Thần giành lấy tập đoàn Yến thị có lẽ vài phần là xuất phát từ thái độ giúp đỡ con rể tương lai.
Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần nhìn anh ta, nhìn một hồi, Yến Bắc Thần nói.
"Cậu lại nói xấu tôi."
Lý Trạch: "..."
-
Tuy vậy thì sự kiện hai người gặp nhau, còn có công việc của Trình Tâm Sầm vẫn trở thành tiêu điểm hôm nay trong tập đoàn. Buổi sáng sau khi cuộc tán gẫu kia không lâu, trong buổi họp hội nghị thường kỳ một tuần một lần, Yến Bắc Thần và Trình Tâm Sầm đụng mặt.
Tuy Trình Tâm Sầm bước vào tập đoàn bằng thân phận người kế nghiệp, nhưng dù sao cô vẫn còn trẻ, vừa vào không tiện ngồi luôn ở vị trí cao, chẳng qua vẫn có thể lấy được vị trí quản lý tầng giữa. Trong buổi họp mỗi tuần, Trình Tâm Sầm ngồi cạnh Trình Chiêu Khang, cô mặc vest, tóc dài buộc đuôi ngựa, để lộ khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo, hoàn toàn trở thành tiêu điểm chói mắt nhất trong phòng họp.
Mà tuy rằng Yến Bắc Thần và Trình Tâm Sầm đụng mặt trong phòng họp, nhưng hai người không có trao đổi gì cả. Suốt buổi họp, các phòng ban báo cáo tổng kết công việc tuần qua, và kế hoạch cho tuần tiếp theo.
Yến Bắc Thần ngồi nghe, Trình Tâm Sầm ngồi cạnh Trình Chiêu Khang, ngẫu nhiên sẽ nghe Trình Chiêu Khang nói gì đó.
Buổi họp kéo dài lê thê, một tiếng sau, buổi họp gần như đã kết thúc, bầu không khí nghiêm túc căng thẳng dần trở nên ồn ào. Trình Tâm Sầm còn chưa kịp rời khỏi ghế ngồi, đã có các giám đốc cấp cao và thành viên hội đồng quản trị vây tới.
Không nói đến địa vị sau này của Trình Tâm Sầm ở tập đoàn, chỉ nói riêng chuyện cô ấy là con gái duy nhất của Trình Chiêu Khang, người kế nghiệp ông, tương lai mọi người cùng làm việc với nhau, bây giờ chào hỏi trước cũng là chuyện cần thiết.
Người đến chào hỏi đều coi như là trưởng bối của Trình Tâm Sầm, cô ấy đứng dậy, theo sự giới thiệu của Trình Chiêu Khang, lần lượt chào hỏi hàn huyên với bọn họ.
Nội dung hầu như là giống nhau, đi đi lại lại đều là những lời tán thưởng hoan nghênh. Không cần biết có phải là lời thật lòng hay không, Trình Tâm Sầm đều khéo léo đối đáp, tuy mới tốt nghiệp nước ngoài trở về, nhưng từ nhỏ đã nghe quen tai nhìn quen mắt, trên phương diện xã giao cô ấy có thể nói là vô cùng thông thạo.
Chờ chào hỏi được đại khái rồi, ánh mắt của Trình Tâm Sầm quét qua nửa cái phòng họp, nhìn về phía Yến Bắc Thần ngồi ở vị trí trong cùng. Sau khi buổi họp kết thúc, Yến Bắc Thần vẫn luôn ngồi đó không động đậy, hiện tại đang nghịch điện thoại. Trong lúc đó, dường như cảm nhận được ánh mắt của Trình Tâm Sầm, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy.
Ánh mắt của hai người đối diện, ánh mắt của Yến Bắc Thần như đang hỏi xong rồi sao, Trình Tâm Sầm gật đầu, Yến Bắc Thần đứng dậy, cùng Trình Tâm Sầm rời khỏi phòng họp.
Người vây xung quanh cũng dần tản đi, Trình Chiêu Khang rời đi trước, cuối cùng bên cạnh Trình Tâm Sầm chỉ còn lại Yến Bắc Thần.
Cô ấy rốt cuộc có thể bỏ xuống cái dáng vẻ vừa rồi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Mệt thật."
Hôm nay vừa đến tập đoàn, công việc còn chưa bắt đầu đã phải trải qua đợt xã giao tiêu tốn năng lượng, cô ấy đã mệt đến mức đầu cũng đau.
Nghe Trình Tâm Sầm oán giận, Yến Bắc Thần đi một bước cuối cùng kết thúc ván cờ, cất điện thoại: "Việc này đối với cậu không phải chỉ là việc thường ngày ở huyện thôi sao?"
Trình Tâm Sầm từ nhỏ đã theo Trình tổng tham dự các loại xã giao, chương trình giáo dục cũng có, đối với cô ấy mà nói việc ngày hôm nay chỉ là một cảnh nhỏ.
"Người khác vẫn ổn, chủ yếu là Uông tổng."
Uông tổng và ba của Trình Tâm Sầm đại khái đều là thành viên cấp cao của tập đoàn, vừa rồi trong lúc hàn huyên, ngoại trừ những lời khen ngợi, ông ta còn mời cô ấy đến nhà ăn cơm không ít lần, rồi còn mấy chuyện giao thiệp với tiểu Uông tổng này kia.
Tác phong làm việc của Uông tổng chính là như vậy, không có lợi thì không thèm đoái hoài, cũng không che giấu mục đích của bản thân. Nhưng đối với ông ta, Trình Chiêu Khang và Trình Tâm Sầm đều không có đáp lại gì cả. Nhưng dù là vậy thì Uông tổng vẫn lặp đi lặp lại những lời này, thật sự rất phiền.
Trình Tâm Sầm nói với Yến Bắc Thần những lời này chẳng qua để oán giận một cái cho xong thôi, nói xong rồi cũng không nhắc lại nữa. Cô ấy nhìn sang Yến Bắc Thần, nhớ lại dáng vẻ của hắn trong buổi họp vừa rồi, nói: "Mà cậu so với trước đây có hăng hái hơn nhỉ. Trong buổi họp vẫn thấy cậu nghe một ít lúc các ban ngành báo cáo, lúc trước tôi nghe Lý Trạch nói cậu toàn vẽ vời linh tinh trong lúc họp."
Trình Tâm Sầm nói xong, Yến Bắc Thần: "..."
"Lý Trạch này, lại nói xấu tôi." Yến Bắc Thần nói, "Lúc nào tôi chẳng hăng hái."
Trình Tâm Sầm cười ha ha, lại nói: "Được được, cậu nói sao thì là vậy. À đúng rồi, cậu đã bảo sẽ mời tôi ăn một bữa, hôm nay triển luôn không?"
Sau khi Trình Tâm Sầm về nước đã đụng mặt Yến Bắc Thần ở một nhà hàng hải sản, lần đó Yến Bắc Thần ăn rồi nên hai người mới hẹn lần sau cùng dùng bữa Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, coi như gặp dịp.
Yến Bắc Thần gật đầu: "Được, cậu muốn ăn gì?"
Trình Tâm Sầm không trả lời câu hỏi của hắn, mà nói: "Lần trước chúng ta gặp nhau ở nhà hàng, người đi cùng cậu là bảo mẫu sống cùng cậu đó hả?"
Trình Tâm Sầm hỏi xong, Yến Bắc Thần nhìn cô ấy một cái.
Lần đó thật ra An Hạ và Trình Tâm Sầm không gặp mặt chính diện, có lẽ lúc hắn lên xe Trình Tâm Sầm đã thấy được.
"Không phải bảo mẫu, là trợ lý riêng phụ trách sinh hoạt."
Trình Tâm Sầm: "..."
"Được được." Trình Tâm Sâm không quan trọng gọi là gì, chỉ hỏi: "Cô ấy nấu cơm ngon không?"
Nhắc tới tay nghề nấu nướng của bảo mẫu nhỏ, Yến Bắc Thần gật đầu đáp: "Rất không tệ."
Nghe vậy, Trình Tâm Sầm nói: "Vậy được rồi, chúng ta đến nhà cậu ăn đi."
- -- Lời tác giả ---
Yến tổng: Chắc chưa? Vậy tối nay mời cậu ăn cơm chó nha.
Trình Tâm Sầm:...