• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Art: Weibo @灯芯砼

Chương 12: Vẫn là vô cùng có cảm giác an toàn

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Trả lời câu hỏi của An Hạ xong, Yến Bắc Thần di chuyển tầm mắt, dừng trên chiếc xe đạp bên người cô.

Đây là một chiếc xe đạp màu kẹo dành cho nữ, đằng trước có một cái giỏ, đằng sau có ghế ngồi. Xe đạp khá mới, dưới ánh mặt trời còn phát ra ánh sáng lấp lánh.

"Xe này ở đâu ra thế?" Yến Bắc Thần đánh giá xong chiếc xe đạp, hỏi An Hạ.

An Hạ lúc này cũng đã lấy lại tinh thần, cô nhìn xuống chiếc xe đạp, giơ tay trả lời.

[Trong gara.]

Hôm qua hắn đưa bảo mẫu nhỏ vào gara lấy xe, bên trong bày bảy tám chiếc xe hơi, hắn vậy mà không thấy chiếc xe đạp dành cho nữ này.

Nhưng nếu có một chiếc xe đạp thế này, bảo mẫu nhỏ đi siêu thị hay đi đâu đó cũng thuận tiện hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, Yến Bắc Thần mỉm cười, nói: "Tinh mắt đấy nhỉ."

Thiếu gia nói câu này, không tính là khen ngợi, nhưng cũng không phải trách mắng. An Hạ mỉm cười.

Yến Bắc Thần nhìn cô, sau đó ánh mắt lại chuyển sang xe đạp, hỏi: "Kỹ thuật của em thế nào?"

Ý cười trên mặt An Hạ còn chưa thu về, thiếu gia thình lình hỏi, cô nhất thời không hiểu ý của thiếu gia là thế nào, giương mắt nhìn hắn.

Trong lúc này, thiếu gia đã ngồi xuống ghế sau xe, sau đó ngẩng đầu nói với cô.

"Em chở tôi về đi."

Ý cười trên mặt An Hạ thoắt cái tan biến.



Một khắc khi Yến Bắc Thần ngồi xuống, chiếc xe hơi nghiêng đi, bảo mẫu nhỏ tay chân luống cuống đỡ lại. Cô quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt có thể thấy rõ thấp thỏm lo lắng và hoang mang

"Kỹ thuật không tốt?" Yến Bắc Thần hỏi.

Bảo mẫu nhỏ gật đầu như gà mổ thóc.

Yến Bắc Thần thả chân xuống, sau đó đứng dậy. "Vậy thì thôi."

An Hạ thở ra một hơi.

"Vẫn là tôi chở em đi." Yến Bắc Thần nói.

An Hạ: "..."

-

Yến Bắc Thần nói là làm.

Nói sẽ chở An Hạ xong, lập tức cầm lấy tay lái từ cô. An Hạ đứng một bên, lén nhìn chiếc xe con vẫn đang chờ Yến Bắc Thần bên cạnh. Cô hơi khó hiểu, rõ ràng có chiếc xe thoải mái như thế để ngồi thiếu gia lại không ngồi, nhất định muốn chen chung chiếc xe đạp này với cô.

Thấy cô nhìn về phía đó, Yến Bắc Thần như mới nhớ tới bên cạnh còn có chiếc xe đang dừng. Hắn quay đầu, nói với tài xế: "Lão Trương, ông về trước đi."

Lão Trương ở trong xe nghe hắn sắp xếp, rất nhanh khởi động xe rời đi.

Lão Trương đi rồi, quốc lộ vùng duyên hải vắng người chỉ còn lại Yến Bắc Thần và An Hạ.

Yến Bắc Thần lúc này đã ngồi ngay ngắn trên yên xe. Chiếc xe này là kiểu dành cho con gái, nhưng vì An Hạ nhỏ con nên nó đối với cô khá lớn. Mà Yến Bắc Thần ngồi xuống, chiếc xe đạp trong nháy mắt trở nên nhỏ bé. Yên Bắc Thần ngồi ngay ngắn, quay lại nói với An Hạ.

"Ngồi lên đi."

Thiếu gia giống như cực kỳ hào hứng, An Hạ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ngồi xuống ghế sau.

An Hạ nhỏ bé, thân hình lại gầy gò, cân nặng không đáng bao nhiêu, ngồi xuống xe rồi cũng không cảm giác được nhiều khác biệt.

Thấy cô đã ngồi vững, Yến Bắc Thần cười quay đầu về, nhắc nhở: "Em ở sau hỗ trợ, cũng lâu rồi tôi không đi xe đạp, sợ là giữ cân bằng không tốt lắm.

An Hạ ngẩng đầu nhìn tấm lưng của thiếu gia.

Bình thường hai người đều là mặt đối mặt, đôi khi thấy bóng lưng của thiếu gia cũng là từ xa nhìn thấy. Từ xa nhìn lại, cảm thấy thiếu gia khá gầy. Nhưng hiện tại ở khoảng cách gần thế này, mới phát hiện thiếu gia cũng không gầy như vậy, ngược lại là một tấm lưng rộng rãi.

Người đàn ông đạp xe đạp, nửa người trên bởi vì quá cao lớn nên hơi phải cúi người xuống, cánh tay thon dài mạnh mẽ của hắn đặt trên tay lái nho nhỏ, phía dưới lớp áo sơ mi, thậm chí có thể nhìn ra đường cong cơ thể.

Ngồi trên một chiếc xe đạp được thân hình như thế điều khiển, cảm giác đúng là cực kỳ an toàn.

Trong lúc An Hạ đang nghĩ ngợi, thiếu gia ở phía trước bắt đầu đạp xe đi. Hai chân hắn vốn chống trên đất, một chân sau khi đạp đi, chân kia cũng đặt lên chiếc bàn đạp còn lại. Xe đi về phía trước, nhưng chỉ một chớp mắt sau, chiếc xe loạng choạng, An Hạ ngã dúi về đằng trước, đầu đập vào tấm lưng cứng rắn của thiếu gia.

An Hạ: "..."

"Đợi chút, tôi thích ứng cái đã."

Hiển nhiên, tuy đã làm tốt những bước đệm trước đó, nhưng chính thiếu gia cũng không ngờ bản thân suýt thì mất lái khiến cả hai ngã xe, hắn vội chống hai chân xuống.

Xe đạp một lần nữa đừng vững, An Hạ mặt không thay đổi ngồi phía sau, đưa tay nắm góc áo của thiếu gia.

-



Trải qua lần đầu tiên khá chật vật, lần thứ hai bắt đầu, thiếu gia chỉ hơi lảo đảo. Nhờ có thân hình to lớn và sức lực mạnh mẽ, hắn rất nhanh đã khống chế được chiếc xe. Sau khi khống chế được rồi, chiếc xe đạp vững vàng chạy trên đường quốc lộ vùng duyên hải.

"Chà!" Thiếu gia ngồi đằng trước đạp xe, gió biển nghênh diện thổi tới, thổi bay tóc và áo sơ mi của hắn. Trên người hắn luôn có một mùi hương linh sam mát lạnh rất dễ chịu, hiện tại lại lẫn với một chút gió biển mằn mặn, thêm vào đôi chút tươi mới.

An Hạ ngồi sau xe. Lúc bắt đầu, cô còn vì tay lái của thiếu gia mà thấp thỏm sợ, nhưng chiếc xe rất nhanh vững vàng chạy đi. Gió biển vút qua, lướt qua tấm lưng rộng lớn của thiếu gia, thổi lên má cô. Gió biển mát lạnh thổi tung mái tóc của cô, mang theo ngưa ngứa ẩm ướt thấm lên làn da. An Hạ nắm góc áo sơ mi của thiếu gia, ngẩng đầu nhìn mặt biển lăn tăn những gợn sóng lấp lánh, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận bầu không khí ngày xuân bên bờ biển.

Lúc bắt đầu điều khiển được chiếc xe đạp, Yến Bắc Thần khá hưng phấn đạp đi một đoạn, sau đó thì dần dần bình tĩnh lại. Tốc độ của chiếc xe dần chậm lại, gió thổi qua cũng nhẹ nhàng hơn. Quốc lộ vùng duyên hải trống trải mang theo cảm giác sạch sẽ, xe đạp chầm chậm di chuyển, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh rất nhỏ.

Yến Bắc Thần im lặng đạp đi một lát, hắn nhìn khung cảnh chân trời phía xa, cười nói một câu.

"Nếu em nói được thì tốt."

Yến Bắc Thần nói xong, góc áo bên eo của hắn bị một lực nhỏ giật nhẹ, bảo mẫu nhỏ ở đằng sau thò đầu lên trước nhìn hắn một cái. Bảo mẫu nhỏ không phát ra tiếng, cũng không thể nói chuyện, chỉ đơn giản dùng phương thức này biểu đạt nghi hoặc của cô.

Cô nghi hoặc vì sao hắn lại nói lời này.

Yến Bắc Thần cũng không biết vì sao mình lại nói lời đó, chỉ là trong lúc đạp xe, ngắm nhìn khung cảnh biển, cảm nhận gió biển, hắn cảm thấy nếu có người trò chuyện với mình thì sẽ tốt hơn biết mấy.

Hắn hiện tại cũng không phải đang một mình, chỉ là cô gái nhỏ đằng sau không thể nói. Mà phương thức trao đổi duy nhất của bọn họ chính là ngôn ngữ cử chỉ, cũng bởi vì bảo mẫu nhỏ đang ở đằng sau, khiến hắn không thể nhìn thấy cô biểu đạt cái gì.

Bảo mẫu nhỏ cũng chỉ hơi nghi hoặc, cái đầu nhỏ đã rụt lại. Sau đó, vốn là hai bàn tay nắm lấy góc áo sơ mi của hắn nay chỉ còn một.

Cô ở đằng sau loay hoay giống như đang tìm gì đó. Mà Yến Bắc Thần giống như đã đoán ra, trực tiếp ngăn chặn.

"Đừng có mang cái điện thoại kia của em ra nói chuyện với tôi."

An Hạ vừa lôi được cái điện thoại ra: "..."

Bảo mẫu nhỏ đằng sau bỗng dừng động tác, Yến Bắc Thần bày ra giọng điệu quả nhiên là thế nói: "Em định dùng điện thoại nói chuyện với tôi thật đấy à?"

Yến Bắc Thần dứt lời, An Hạ cúi đầu khẽ cười.

Thiếu gia đã nói rõ ràng không muốn nói chuyện với cái điện thoại kia của cô, An Hạ tự nhiên cũng không dám kiên trì. Cô cất điện thoại đi, chợt ngẩng đầu nhìn tấm lưng rộng của thiếu gia.

Yến Bắc Thần ở đằng trước chậm rì rì đạp xe, lực chú ý của hắn còn đặt ở chuyện An Hạ thật sự định lôi điện thoại ra nói chuyện với mình. Điện thoại của An Hạ là kiểu rất cũ rồi, âm thanh phát ra còn mang theo tạp âm, lần đầu tiên cô dùng điện thoại gọi hắn "thiếu gia", hắn còn thấy mới lạ. Nhưng nếu hiện tại cô thật sự muốn lôi cái âm thanh kia ra tán gẫu với hắn, Yến Bắc Thần sợ mình không đạp nổi xe mất.

"Sau này bớt dùng cái điện thoại nhỏ kia nói chuyện với tôi, âm thanh đó quá cao, dọa người lắm đấy. Còn có, sau này dừng dùng bài hát kia gọi tôi dậy, âm thanh phát ra từ điện thoại của em..." Yến Bắc Thần không biết sao mình lại lôi cái điện thoại của bảo mẫu nhỏ ra nói, mà trong lúc hắn đang nói nhảm, từ sau lưng chợt truyền đến một xúc cảm ấm áp rất nhỏ.

Yến Bắc Thần khựng lại.

Bởi vì đã cởi áo vest, hiện tại hắn chỉ mặc một chiếc sơ mi. Vải sơ mi khá mỏng, vì thế mà hiện tại hắn có thể cảm nhận được rõ ràng xúc cảm từ bên ngoài truyền đến.

Vừa rồi lúc hắn than vãn về chiếc điện thoại của cô, bảo mẫu nhỏ vẫn duy trì dùng một tay giữ lấy một góc áo hắn. Hiện tại, một bàn tay khác đang dùng ngón trỏ dừng lại sau lưng hắn. Ngón tay thon nhỏ mềm mại của cô cách một lớp vải áo, nhẹ nhàng di chuyển trên lưng hắn.

Bảo mẫu nhỏ dùng nó biểu đạt ý tứ của mình lên lưng hắn.

[Tán gẫu.]

Yến Bắc Thần nhìn đằng trước, hàng lông mi khẽ rung.

An Hạ viết xong, một lần nữa dùng hai tay nắm lấy góc áo của Yến Bắc Thần, rồi lại thò đầu ra nhìn Yến Bắc Thần, ý bảo hắn có thể nói rồi, có thể tán gẫu với cô rồi.

Yến Bắc Thần cảm nhận động tác nắm góc áo rất nhẹ của cô, hắn nhìn phong cảnh đằng trước, nhất thời quên mất vừa rồi mình muốn tán gẫu gì với An Hạ.



Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ mãi không ra, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa. Hắn đạp xe, tùy tiện hỏi bảo mẫu nhỏ một câu.

"Em vui không?"

Câu hỏi của Yến Bắc Thần khá mơ hồ.

Hắn giống như đang hỏi cô ngồi sau xe ngắm phong cảnh có vui không, lại giống như hỏi cuộc sống của cô có vui vẻ không. Mặc kệ là cái nào, An Hạ đều có đáp án.

Cô thả góc áo của Yến Bắc Thần ra, viết lên lưng Yến Bắc Thần.

[Vui.]

Một chữ này rất đơn giản, hơn nữa kiểu viết chữ sau lưng thế này, không cần viết xong, chỉ cần viết một phần đầu, đã có thể đoán được đáp án của cô.

Yến Bắc Thần khẽ cười.

Tiếng cười của hắn ở trong gió trầm thấp lại dễ nghe, tựa ngọc thạch rơi xuống nước. Hắn cười xong, giống như nhớ ra cái gì, lại hỏi bảo mẫu nhỏ.

"Vậy em có đang cười không?"

Yến Bắc Thần hỏi xong, bảo mẫu nhỏ ngồi sau im lặng chốc lát. Một lát sau, ngón tay của bảo mẫu nhỏ đặt lên lưng hắn.

[Ha ha ha ha ha ha.]

Yến Bắc Thần cười thành tiếng.

- -- Lời tác giả ---

Chương trước đã bổ sung một đoạn ngắn, nhớ quay lại đọc nha~

Mấy chương tiếp theo đại khái đều sẽ ngọt thế này~

***

88: Thông báo lịch đăng chính thức của Ngân Hà Tĩnh Lặng từ tuần sau sẽ là 8h23p mỗi thứ 5, 6 nha cả nhà~

Để bà Bát có cái động lực duy trì lịch đăng này (và nếu được thì tăng lịch đăng:>), mong mọi người tích cực like vote share cmt ủng hộ nha yêu thương yêu thương:*:*:*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK