• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Art: Weibo @_YYYe_

Chương 29: Đây là ở chung nha!

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Nhìn thấy dáng vẻ kiêng dè của hai người, Yến Bắc Thần: "Sao thế?"

Thấy hai người đều chỉ nhìn mình không nói chuyện, Yến Bắc Thần cũng phản ứng lại, cười nói: "Tôi biết rồi, chắc là vì chuyện lần trước ở hầm để xe."

Nói xong, Yến Bắc Thần mở hai tay, cười cười: "Vậy thì hai người không cần phải bày ra cái dáng vẻ đó đâu, bây giờ tôi làm gì có lái xe."

Uông Gia Thần nhìn dáng vẻ cười cười của hắn, cuối cùng cũng cảm thấy bản thân phòng vệ quá mức. Anh ta đưa tay đẩy vệ sĩ đứng trước mặt ra, trợ lý Trương đứng bên cạnh lập tức nhỏ giọng nhắc một câu.

"Tiểu Uông tổng."

Trong lúc anh ta nhắc nhở, Yến Bắc Thần cũng đã đi tới.

Thân hình của Yến Bắc Thần so với mức trung bình của nam giới có thể coi là cao lớn, dù so với hai vệ sĩ vừa rồi cũng nhỉnh hơn. Hiện tại hai người kia không còn vệ sĩ che chở, Yến Bắc Thần thình lình đi đến trước mặt, cảm giác áp bách lập tức ập đến.

Nhưng dù là vậy thì thái độ của Yến Bắc Thần vẫn cực kỳ hữu hảo, hắn hơi cúi đầu, nhìn hai người đứng đối diện, ý cười luôn thường trực trên môi.

"Thật ra hôm nay tôi đến đây chủ yếu là để xin lỗi chuyện ngày hôm đó. Cũng lâu rồi tôi không lái xe, tốc độ nhanh quá không khống chế được tốt phương hướng, găp sự cố dọa đến hai vị, xin lỗi nhé."

Uông Gia Thần và trợ lý Trương: "..."

Yến Bắc Thần dùng hai ba câu khiến chuyện tình của ngày đó bị đảo lộn hết cả, thái độ khiêm nhường, tự mình xin lỗi, dắt mọi người đi một vòng xong, thật khiến người ta tưởng rằng đó mới là chân tướng.

Nhưng Yến Bắc Thần đã nói như vậy, chuyện hôm đó rốt cuộc là thế nào không còn quan trọng nữa. Hắn là tổng tài của tập đoàn, lại ở trước mắt nhiều nhân viên như thế xin lỗi hai người dù, cũng xem như đã cho bọn họ đủ mặt mũi. Bọn họ còn nhất định tính toán không buông tha thì ngược lại sẽ bị coi là nhỏ nhen.

Sắc mặt của trợ lý Trương cực kỳ khó coi, Uông Gia Thần cũng chỉ dễ nhìn hơn đôi chút, nhưng vẫn phản ứng lại rất nhanh, nhàn nhạt nói.

"Yến tổng nói gì vậy chứ, nếu đã là chuyện ngoài ý muốn thì đều là điều không ai mong sẽ xảy ra. Hơn nữa ngày hôm đó tôi và trợ lý Trương cũng không sao cả, ngược lại là xe của ngài, không có vấn đề gì chứ?"

Uông Gia Thần tỏ ra quan tâm tình trạng chiếc xe của Yến Bắc Thần, cũng hào phóng không để bụng chuyện ngày hôm đó, nghe anh ta nói xong, ý cười trên mặt Yến Bắc Thần càng đậm hơn, nói: "Không sao, chỉ có đầu xe bị nát, mang đi sửa là được. Xe thôi mà, dù sao tôi cũng có tiền, hỏng thì mua cái khác cũng chẳng sao."

Hoàn toàn là phong cách của một phú nhị đại phá của, Yến Bắc Thần nói xong, Uông Gia Thần và trợ lý Trương quay sang nhìn nhau, cũng không bày tỏ ý kiến gì.

Phong ba lần này cứ như thế mà trôi qua, Uông Gia Thần nói: "Hôm nay nếu Yến tổng đã đến công ty thì cùng nhau tham gia hội nghị đi. Hôm qua ngài không đến, trợ lý của tôi đã ghi chép lại nội dung hội nghị rồi, ngài có thể xem qua."



Uông Gia Thần nói xong, trợ lý đứng bên cạnh lập tức đưa văn kiện tới. Uông Gia Thần nhận lấy, đưa cho Yến Bắc Thần, nhưng Yến Bắc Thần cũng chỉ nhìn qua, nói: "Không cần đâu. Thật ra hôm nay tôi đến còn có một chuyện khác nữa cần nói. Đó là tôi sẽ về Nam thành."

Yến Bắc Thần từ trước đến giờ nghĩ gì là phải làm luôn, việc làm vừa rồi cũng hoàn toàn không nằm trong dự tính của ban giám đốc cấp cao ở chi nhánh, bọn họ cứ thế mà sững sờ tại chỗ.

Nhưng người trong đoàn đội của Uông tổng ngược lại giống như đã quá quen với phong cách làm việc này của hắn, Uông Gia Thần thu văn kiện về, không nói gì cả. Mà trợ lý Trương đứng bên cạnh cũng chỉ liếc hắn một cái.

"Yến tổng, ngài phải quay về? Có chuyện gì xảy ra sao ạ?" Tổng giám đốc của công ty chi nhánh là người đứng đầu ở đây, cũng là người đầu tiên hoàn hồn sau câu nói của Yến Bắc Thần.

Yến Bắc Thần lần này đến công tác, mục đích chính là hỗ trợ việc quản lý và cải cách của công ty chi nhánh. Mà buổi chiều ngày đầu tiên hắn đến đã kêu phải ngủ bù, ngày thứ hai thì trốn việc, ngày thứ ba đoàn đội của Uông tổng đến, hắn ngồi một bên xơi trà uống nước, đẩy hết việc cho đoàn đội. Cho đến tận hôm nay, hắn vẫn chưa từng làm bất cứ điều gì cho công ty chi nhánh.

Thế thì còn đến làm gì?

Tổng giám đốc công ty chi nhánh hỏi xong, Yến Bắc Thần nhìn ông ấy một cái, hỏi: "Không có việc gì thì không thể về à?"

Tổng giám đốc: "..."

Nói thì nói thế, nhưng dù sao vẫn là tổng tài, Yến Bắc Thần khá kiên nhẫn giải thích cho ông ấy.

"Thật ra chủ yếu vẫn là tôi ở đây cũng không có tác dụng gì cả. Uông tổng đã phái mấy người tiểu Uông tổng đến rồi, những chuyện sau đó cần xử lý thế nào, đoàn đội của bọn họ thạo việc quen tay, có thể dễ dàng xử lý. Tôi ở đây cũng không giúp được cái gì, ngược lại còn vướng chân vướng tay bọn họ, chi bằng quay về."

Yến Bắc Thần nói xong, ban giám đốc cấp cao của công ty chi nhánh: "..."

Yến Bắc Thần nói lời này cũng không phải không có lý, từ khi đến đây đúng là hắn chưa từng đưa ra bất cứ phương án hay đóng góp nào cho các vấn đề của chi nhánh công ty, cả ngày không ngủ thì là trốn việc. Mà từ sau khi đoàn đội của Uông tổng đến đây, các quá trình lập tức được thuận lợi tiến hành. Nếu Yến Bắc Thần ở đây, đoàn đội của Uông tổng không thể bỏ qua vị tổng tài này, như thế hiệu suất chắc chắn sẽ bị chậm lại, vẫn đúng là không có hắn ở đây thì hơn.

Yến Bắc Thần tự nói như thế về mình, nhưng người của đoàn đội phía Uông tổng cũng không thể ở trước mặt mọi người mà tán thành, Uông Gia Thần lập tức nói: "Yến tổng nói gì vậy, chỉ là do ngài không tham gia nên chúng tôi mới có cơ hội làm việc mà thôi."

Uông Gia Thần mặt không đổi sắc nói đỡ cho Yến Bắc Thần, Yến Bắc Thần lại: "Không, tôi không biết thật."

Uông Gia Thần: "..."

Bỏ đi.

Cho hắn bậc thang đi xuống hắn còn không xuống, Uông Gia Thần cũng lười nhiều lời. Đám nhân viên cấp dưới trầm mặc tập thể, Yến Bắc Thần cũng không dong dài nữa: "Thế nhé, không còn việc gì nữa thì tôi về luôn đây."

Đám nhân viên cấp dưới: "..."

Hóa ra ngài tự mình đến đây một chuyến chỉ để thông báo chuyện này à?

Yến Bắc Thần đúng là đến đây vì mục đích này.

Mục đích đạt được rồi, hắn cũng không cần phải nán lại thêm, xoay người đi thẳng đến trước cửa thang máy. Trải qua chuyện vừa rồi, thang máy thậm chí không có ai dùng, hắn ấn một cái cửa cũng mở luôn.

Yến Bắc Thần thân cao chân dài, bước vào trong, xoay người lại, ấn nút đóng cửa. Thang máy cần mấy giây để đóng cửa, trong khoảng thời gian này, Yến tổng ngẩng đầu nhìn đám nhân viên cấp dưới của mình mỉm cười, dùng khẩu hình miệng nói một câu.

"Cố lên."

Sau đó, cửa thang máy đóng lại.

Từ lúc xuất hiện đến khi biến mất không quá mấy phút. Nửa phút sau khi hắn biến mất, đám người ở hiện trường đều không có động tác gì. Chỉ có Uông Gia Thần nhìn con số đi xuống trên đầu thang máy, quay đầu nhìn trợ lý Trương.

Hai người liếc nhau một cái, Uông Gia Thần nói: "Họp thôi."

Yến Bắc Thần đã đi, ở đây Uông Gia Thần là lớn nhất, anh ta đã nói vậy, mọi người đều gật đầu, sau đó cùng nhau đi vào phòng họp.

-

Yến Bắc Thần và trợ lý Dương cùng nhau rời đi, không lâu sau thì một mình hắn quay về. Nghe thấy tiếng xe, An Hạ vừa dọn dẹp xong bếp đi ra, thấy Yến Bắc Thần đẩy cửa đi vào.

Yến Bắc Thần vẫn mặc bộ đồ đi làm ban sáng, sau khi vào nhà, hắn đưa mắt đối diện với An Hạ, sau đó khẽ cười nói.

"Bảo mẫu nhỏ, chúng ta quay về đi."

An Hạ: "..."



Yến Bắc Thần nói về là quay về Bắc thành. Nói xong, hắn đứng dậy đi lên thư phòng ở tầng hai. An Hạ nhận được lệnh, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trước đó Yến Bắc Thần chưa từng nói đến chuyện quay về, cứ thình lình thông báo như thế. Nhưng sau một thời gian phục vụ thiếu gia, An Hạ cũng đã luyện được tố chất thần kinh mạnh mẽ, thiếu gia nói vậy rồi, An Hạ cũng không hỏi nhiều. Không quá một tiếng, cô đã chuẩn bị ổn thỏa đồ đạc hành lý.

Lúc này Yến Bắc Thần cũng từ trong thư phòng đi ra, tay cầm chiếc máy tính luôn đặt trong thư phòng. Tài xế đã chờ sẵn ngoài cửa, An Hạ kéo theo hành lý cùng Yến Bắc Thần rời khỏi biệt thự.

Hai người ở căn biệt thự này tính đâu đấy chưa đến một tuần, nhưng chỉ thời gian một tuần này, lại giống như đã xảy ra rất nhiều chuyện. Hiện tại mới là hơn mười giờ sáng, gió biển mang theo hơi ẩm thổi qua, ánh nắng rực rỡ. Cúc tú cầu trồng kín bức tường viện lay động theo gió, so với hôm qua hình như lại nở to hơn một chút rồi.

Chỗ cúc tú cầu này mới chỉ trồng được hai ngày, An Hạ chưa được nhìn thấy chúng hoàn toàn nở rộ như thế nào, có hơi tiếc nuối. Nhưng so với tiếc nuối, thì sự vui vẻ và thỏa mãn còn chiếm nhiều hơn. Trong thế giới của bảo mẫu nhỏ, thu hoạch so với tiếc nuối quan trọng hơn nhiều lắm.

Yến Bắc Thần nhận lấy một chiếc vali từ trong tay của An Hạ. Hai người ra đến sân, tài xế đón lấy bỏ vào cốp xe. An Hạ mở cửa xe, chợt có một cánh tay đưa ra chặn lại.

"An Hạ."

An Hạ quay đầu nhìn hắn, Yến Bắc Thần xoay người, vẫy vẫy tay ý bảo cô đi theo mình. An Hạ nhanh chóng đuổi theo, cùng Yến Bắc Thần quay vào sân.

"Tôi chụp một tấm ảnh cho em nhé." Yến Bắc Thần nói.

An Hạ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi con ngươi phản chiếu ánh sáng rực rỡ, sau khi hắn nói ra câu đó, ánh sáng này tựa như còn rực rỡ chói mắt hơn nữa.

Bảo mẫu nhỏ thoáng cái vui vẻ hẳn lên, ý cười tràn ra nơi khóe mắt. Cô gật gật đầu, sau đó đi đến một vị trí cô thích nhất, đứng trước chỗ cúc tú cầu nở rộ này.

Ánh nắng sau lưng rực rỡ, xa xa là biển xanh mây trắng. Bảo mẫu nhỏ mặc quần áo mộc mạc, mái tóc buộc gọn sau gáy, trên mặt là ý cười vui vẻ yên tĩnh, mái tóc đen nhánh được gió thổi bay lên, tựa như hòa cùng một nhịp với cúc tú cầu lay động đằng sau. Khung cảnh trước mắt, giống như bức tranh phong cảnh yên tĩnh nhất.

Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, nhất thời không phân biệt được đông tây nam bắc. Hắn cười ngắm bảo mẫu nhỏ thêm một lát, sau đó, cầm điện thoại chụp cho cô một tấm.

"Được rồi."

An Hạ đi tới, Yến Bắc Thần đưa điện thoại cho cô xem. An Hạ cầm điện thoại của hắn, nâng cánh tay hỏi.

[Thiếu gia có muốn chụp không ạ?]

Yến Bắc Thần: "..."

An Hạ lại dùng cánh tay mình đụng nhẹ hắn một cái.

Yến Bắc Thần không có thói quen chụp ảnh, yêu cầu chụp ảnh cho An Hạ cũng là bởi vì nhìn ra được cô thật sự thích nơi này, còn nảy sinh tình cảm với cúc tú cầu bọn họ đã cùng nhau trồng.

Yến Bắc Thần không lập tức đồng ý, hắn nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta chụp chung đi."

An Hạ nhìn hắn, nâng tay.

[Chúng ta chụp chung thế nào được ạ?]

Yến Bắc Thần: "Lão Trương!"

Tài xế từ trên xe đi xuống.

-

Hai người chụp mấy tấm đơn giản, sau đó, Yến Bắc Thần và An Hạ cùng ngồi vào xe.

Tài xế đã trả điện thoại lại cho Yến Bắc Thần ngay sau khi chụp ảnh xong, sau khi ngồi vào xe, hắn đưa điện thoại cho An Hạ. An Hạ cầm điện thoại của thiếu gia, chăm chú xem ảnh.

Mấy tấm ảnh này đều rất đơn giản, hai người đứng cách nhau một khoảng ngắn, An Hạ ngẩng đầu nhìn vào ống kính cười, Yến Bắc Thần cũng thế.

Dưới ánh nắng rực rỡ, sắc mặt của thiếu gia vẫn nhợt nhạt như mọi ngày, nhưng có cúc tú cầu làm nền, dường như hắn cũng có sức sống hơn đôi chút. Tầm mắt của An Hạ dừng trên thiếu gia, hồi lâu không di chuyển.

Từ sau khi ngồi vào xe, Yến Bắc Thần vẫn tựa về sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Chiếc xe chạy nhanh về phía trước, rời khỏi nơi bọn họ từng sống mấy ngày, tiến thẳng tới đích đến tiếp theo.

Xe vẫn tiếp tục đi về phía trước, khung cảnh hai bên đường chạy ngược về sau. Yến Bắc Thần nghỉ ngơi trong chốc lát, mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn sang bảo mẫu nhỏ ngồi bên cạnh.



Bảo mẫu nhỏ vẫn còn đang xem ảnh, cũng không biết có hai ba tấm ảnh thôi mà có gì đáng xem đến thế. Nhưng khi bảo mẫu nhỏ xem ảnh, ánh mắt và biểu cảm đều là thỏa mãn và vui vẻ.

Nhìn dáng vẻ này của cô, khóe môi của Yến Bắc Thần cũng vô thức cong lên.

"Bảo mẫu nhỏ."

Yến Bắc Thần gọi An Hạ một tiếng.

An Hạ đang ngắm ảnh đến mức xuất thần, thiếu gia thình lình gọi, An Hạ giật mình, quay sang nhìn hắn, ánh mắt cô vừa vặn đụng phải ánh mắt sâu thẳm của thiếu gia.

"Chúng ta sẽ về Nam thành." Yến Bắc Thần nói.

An Hạ gật đầu.

"Còn nhớ lời tôi nói không?" Yến Bắc Thần hỏi.

An Hạ nhìn hắn, nhất thời chưa hiểu hắn đang ám chỉ cái gì.

"Tôi bảo sau khi quay về Nam thành chúng ta sẽ bỏ trốn đó." Yến Bắc Thần nói.

An Hạ: "..."

Trong xe là không gian kín, cũng không chỉ có cô và thiếu gia, còn có tài xế ngồi đằng trước. An Hạ hơi bối rối, nhìn tài xế ngồi đằng trước.

"Tôi nghĩ lại rồi, cảm thấy không nên nói là chúng ta cùng bỏ trốn."

Trong lúc An Hạ bối rối nhìn đằng trước, Yến Bắc Thần ngẫm nghĩ, nói.

An Hạ quay lại nhìn hắn, gật đầu tán thành.

Dù thế nào thì nói bỏ trốn cứ mờ ám thế nào ấy.

"Chỉ chuyển sang nhà mới thôi, sao mà tính là bỏ trốn được." Yến Bắc Thần lại nói.

Nói xong, Yến Bắc Thần nhìn bảo mẫu nhỏ cười, sửa lại cho đúng.

"Phải nói là ở chung nha."

An Hạ: "..."

- -- Lời tác giả ---

Tài xế: Nhân chứng tình yêu cho thiếu gia và tiểu thiếu phu nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK