Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Chiều nay Lý Văn Tiệp không có tiết, nên ngồi tàu điện ngầm về nhà, không ngờ lại trùng hợp gặp được Tiêu Tiêu ngày hôm nay xuất viện, còn có An Hạ đưa cô bé về nhà.
Tin Tiêu Tiêu nhập viện, Lý Văn Tiệp đã được nghe từ ba mình, cậu còn từng nhắn tin hỏi thăm An Hạ. Không ngờ nhanh như thế bé con đã khỏi bệnh xuất viện rồi.
Trẻ nhỏ xuất viện là chuyện đáng chúc mừng, buổi trưa, An Thanh và An Hạ đặc biệt mua đồ về mở một bàn tiệc nhỏ. Là hàng xóm, chú Lý và Lý Văn Tiệp cũng được mời sang đây.
Ngay từ lúc đầu, chú Lý đã nói nếu hai chị em cần tiền thì có thể mượn ông ấy. Nhưng đến tận khi Tiêu Tiêu phẫu thuật xong, hai chị em vẫn không hề mở miệng một câu.
An Thanh nói bọn họ đã tìm được người để mượn tiền, cũng không cần trả gấp. Chú Lý kể chuyện này cho mẹ Vương, mẹ Vương suy đoán có thể là Yến Bắc Thần giúp đỡ. Nhưng cũng chỉ là đoán mà thôi.
Hôm nay là ngày vui, chú Lý còn uống một ít rượu, An Thanh cũng uống một ít. Trong thời gian này, tuy An Thanh ở trong bệnh viện ngày đêm vất vả chăm sóc, tuy con gái càng ngày càng tốt lên là chuyện vui, nhưng đúng là cô ấy cũng rất mệt.
Ăn cơm xong, chú Lý được Lý Văn Tiệp đưa về nghỉ ngơi, An Hạ cũng đỡ An Thanh về phòng. Sau khi dỗ Tiêu Tiêu ngủ xong, An Thanh ra khỏi phòng, Lý Văn Tiệp đã đứng sẵn bên ngoài, có vẻ là đang đợi cô.
An Hạ nhìn thấy Lý Văn Tiệp, mỉm cười với cậu, rồi đi ra ngoài.
Hai người đứng cuối hàng lang, tựa vào lan can, một người nói, một người dùng thủ ngữ cùng tán gẫu.
Bây giờ là buổi chiều, nhưng ánh nắng không quá gay gắt, bởi đã được một tầng mây chặn lại bớt, thậm chí trong không khí còn có hơi ẩm. Hôm nay thời tiết không đẹp lắm, dự báo còn nói buổi tối có thể sẽ có mưa.
Hai người đứng ở hành lang, nói đến rất nhiều chuyện, giống như trước đây. Trước đây mỗi khi đến mùa hè, trong phòng quá nóng, hai người sẽ bê một cái bàn nhỏ ra ngoài, ngồi ở đây hóng gió, cùng làm bài tập.
Học lực của hai người đều tốt, nhưng mỗi người có một thế mạnh riêng, bởi thế có thể giúp đỡ rất nhiều cho đối phương.
Lý Văn Tiệp nhìn An Hạ mặt đầy ý cười, thoáng cái nghĩ lại, phát hiện đã là chuyện của một năm trước rồi.
Nhưng tuy là đã qua một năm, An Hạ lại không có nhiều thay đổi. Cô vẫn im lặng như cũ, vẫn đơn giản mộc mạc như thế, cô đứng trước lan can, một tay cầm viên phấn không biết lấy được từ đâu, viết lên tường một câu thơ.
Nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lí khoái tai phong.
Dáng vẻ của An Hạ luôn điềm đạm như thế, thơ chữ mà cô thích lại hoàn toàn trái ngược. Cô thích Tô Thức, thích Tân Khí Tật, thích Lý Bạch, Lý Văn Tiệp nghĩ, có lẽ đằng sau vẻ bề ngoài mềm mại kia của cô chính là một trái tim mạnh mẽ hướng đến tự do.
Lý Văn Tiệp nhìn một dòng thơ này, chợt nhớ tới gì đó, hỏi An Hạ: "Hôm nay cậu còn phải về không?"
An Hạ là người đã đi làm.
Lý Văn Tiệp hỏi xong, An Hạ nhìn cậu một cái, đặt phấn xuống, nâng tay lên.
[Có thể về muộn một xíu.]
Hôm nay là ngày Tiêu Tiêu xuất viện, Yến Bắc Thần không nói, nhưng An Hạ lại cảm thấy là hắn đã biết. Sáng nay lúc hai người ăn cơm, Yến Bắc Thần nói hôm nay cô có thể về muộn. Hắn có một buổi họp vào buổi tối, cô cũng không cần về gấp để nấu cơm.
Ánh mắt Lý Văn Tiệp hơi sáng lên, cậu nói: "Vậy tôi đưa cậu đến trường nha?"
Lý Văn Tiệp nói xong, ánh mắt của An Hạ cũng sáng lên.
Lần trước Lý Văn Tiệp đến đưa đồ cho mẹ Vương đã từng hẹn với An Hạ sẽ dẫn cô đến trường mình tham quan. An Hạ không đi học đại học, nhưng có thể đến xem thử. Ngoài ra ở trường còn có mấy người bạn học cùng họ hồi cấp ba, mọi người lâu rồi không gặp nhau, có thể làm một buổi tụ hội nhỏ.
An Hạ tỏ rõ ý muốn đi, nhưng cũng chỉ một thoáng như thế, cô lại hơi do dự.
"Đi đi. Hôm nay tớ mới gặp Tề Thiên Sơn với Trâu Tuyết, chiều nay hai người đó cũng không có tiết, tối nay chúng ta có thể hẹn thêm mấy người bạn nữa cùng đi ăn. Ở trường tớ có căn tin, khá ngon đó." Lý Văn Tiệp lại nói.
Nếu đơn giản chỉ là đi tham quan trường một vòng, thì đúng là không quá có sức hấp dẫn, nhưng nếu có thể gặp lại bạn cũ, vậy thì rất đáng để đi một chuyến.
An Hạ và bọn họ bằng tuổi nhau, cô cũng không phải người sống khép kín, có ai mà không thích kết bạn tán gẫu chứ.
Lý Văn Tiệp nói xong, do dự trong mắt An Hạ tạm tan đi. Cô suy nghĩ một lát, nâng tay.
[Cậu chờ tôi xíu.]
Dứt lời, An Hạ quay vào nhà, tìm điện thoại.
-
Yến Bắc Thần định sẽ tạm ứng phó cho xong bữa cơm tối nay.
Cháu gái của bảo mẫu nhỏ hôm nay xuất viện, hắn đã nghĩ sẽ để cho bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, rồi tán gẫu tâm sự này kia. Thế là hôm nay, hắn hiếm khi nói Lý Trạch đặt một phần cơm tối cho mình. Lúc Lý Trạch hỏi nguyên nhân, Yến Bắc Thần trả lời: "Đương nhiên là vì tăng ca, cúc cung tận tụy với tập đoàn."
Lý Trạch: "..."
Thế nhưng hắn còn chưa kịp bắt đầu cúc cung tận tụy, bảo mẫu nhỏ đã gửi tin nhắn đến. Cô hỏi hắn, có thể về muộn hơn không, vì chiều nay cô muốn đi cùng bạn đến trường của cậu ấy tham quan, thuận tiện ăn cơm cùng mấy người bạn học cũ khác.
Kỳ thật nếu không cần chuẩn bị cơm tối cho Yến Bắc Thần thì buổi tối bảo mẫu nhỏ căn bản không có việc gì khác, không về cũng không sao. Nhưng mà công việc là công việc, nếu Yến Bắc Thần không đồng ý, cô cũng sẽ lập tức từ chối đề nghị của Lý Văn Tiệp.
Rất nhanh, Yến Bắc Thần gửi tin nhắn trả lời.
[Được chứ.]
Đọc được tin nhắn này, hai mắt An Hạ sáng lên, khóe môi cong cong. Giây tiếp theo, một tin nhắn khác lại được gửi đến.
[Nhưng em phải đưa tôi theo.]
An Hạ: "..."
[Trường học thì không có gì đáng xem cả, buổi tối liên quan tôi qua đó ăn ké là được rồi.]
An Hạ còn chưa gửi tin nhắn trả lời, Yến Bắc Thần đã lại gửi tiếp một tin khác tới. An Hạ nhìn nội dung mới, xóa đoạn cũ đi, soạn lại tin mới.
[Nhưng hôm nay thiếu gia phải họp mà ạ?]
Yến Bắc Thần: "..."
[Hủy họp rồi.]
[À.]
[Tôi có thể đi không?]
Yến Bắc Thần hỏi lại.
Thấy thiếu gia hỏi đi hỏi lại như thế, An Hạ khẽ cười, gõ tin nhắn trả lời.
[Được chứ ạ.]
- -- Lời tác giả ---
Yến tổng: Ngân Hà Giấm Vương online.
Liên quan đến chuyện An Hạ vì sao không thể nói, sau này sẽ từ từ bật mí.
Thật ra thế giới của Yến tổng và An Hạ đều sẽ có hơi "ngược", thế nên mới gọi là hai bên cùng chữa lành cho nhau~ Giữa hai người thì chỉ có ngọt ngào thôi~
Mọi người đừng hiểu lầm nha, "ngược" ở đây, đều lấy chuyện quá khứ, toàn văn thì không tính là ngược, đều đã là quá khứ rùi~