Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Yến Bắc Thần không nôn ra cái gì cả, nhưng sắc mặt trắng bệch, đủ dọa cho bảo mẫu nhỏ sợ đến mức quýnh lên. Cô luống cuống tay chân vỗ vỗ lưng hắn, gấp đến mức như sắp khóc đến nơi.
"Không sao." Yến Bắc Thần đứng ở đó, lưng vẫn còn hơi khom xuống. Nói xong, hắn lại nói với An Hạ: "Chúng ta ra ngoài trước đi."
Khu vực chuẩn bị trong này cũng có đường ánh sáng màu lam, xung quanh lại tối om khiến người ta cực kỳ không thoải mái. Yến Bắc Thần nói vậy, An Hạ vội gật đầu, cùng hắn rời khỏi đây.
Ra ngoài rồi, An Hạ lại dẫn Yến Bắc Thần đi tới một chiếc ghế dài ngồi xuống. Bên ngoài đang là buổi sáng, ánh nắng nhu hòa, còn có gió nhẹ. Yến Bắc Thần nhắm mắt cảm nhận từng cơn gió nhẹ lướt qua, cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Hắn ngồi trên ghế dài, tựa lưng về sau, ngửa đầu cho cảm giác choáng váng vơi bớt. Thấy đỡ hơn nhiều rồi, hắn nghiêng đầu, nhìn An Hạ ngồi bên cạnh.
Sau khi ra ngoài, An Hạ thấy được rõ hơn sắc mặt của thiếu gia. Thiếu gia vốn đã có làn da tái nhợt, hiện tại lại càng trắng đến mức không thấy được tí xíu hồng hào, cứ như tờ giấy dưới ánh mặt trời.
An Hạ lo lắng nâng tay hỏi.
[Sao rồi ạ? Vẫn còn không thoải mái?]
Bảo mẫu nhỏ dường như đã bị dáng vẻ này của hắn dọa cho một trận, trong mắt đều là căng thẳng và quan tâm. Yến Bắc Thần nhìn dáng vẻ này của bảo mẫu nhỏ, cười với cô, nói: "Không sao."
Nói xong, Yến Bắc Thần giải thích nguyên nhân gây ra dạng vẻ này của bản thân.
"Tôi mắc chứng sợ độ cao nhẹ."
Lúc đầu còn ổn, nhưng lúc bay lên không trung, Yến Bắc Thần có cảm giác đầu óc quay cuồng.
Nhưng bảo mẫu nhỏ nghe hắn giải thích xong cũng không hề thả lỏng, vẫn căng thẳng nhìn hắn.
Thấy vậy, Yến Bắc Thần hơi mím môi, hắn quay đầu, nhìn xe kem ở cách đó không xa, đưa tiền cho cô, nói.
"Em đi mua kem cho tôi đi." Yến Bắc Thần nói, "Tôi ăn ngọt vào là ổn thôi."
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nửa tin nửa ngờ nhìn về phía xe kem. Nhưng ngoài cách mà Yến Bắc Thần gợi ý, cô cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
An Hạ nhận lấy tiền, đứng dậy đi về phía xe kem.
"An Hạ."
An Hạ vừa đi được hai bước, Yến Bắc Thần đã gọi cô lại. Cô quay đầu, Yến Bắc Thần nói: "Mua hai cái."
An Hạ ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi về phía xe kem.
Bảo mẫu đi rồi, Yến Bắc Thần lại ngửa đầu tựa vào ghế dài, sau đó cúi đầu nhìn về phía xe kem.
Bảo mẫu nhỏ đứng trước xe kem khoa tay múa chân gì đó với nhân viên bán hàng, hiển nhiên là giá của kem trong này đã làm bảo mẫu nhỏ hết hồn, cô thậm chí còn xác nhận lại với nhân viên hai lần. Sau khi xác nhận không phải nhầm, bảo mẫu nhỏ quay đầu nhìn hắn, sau đó, cô cầm tiền đưa cho nhân viên, nhanh chóng cầm theo hai que kem quay lại.
Ở đây chỉ bán kem ốc quế, bảo mẫu nhỏ mua hai vị, một cái là socola, một cái là vị dừa.
Yến Bắc Thần nhìn hai cây kem bảo mẫu nhỏ đưa đến trước mặt cho mình chọn, chọn cái vị dừa, cắn một miếng, vừa cắn vừa nói với bảo mẫu nhỏ: "Cái kia cho em."
An Hạ cúi đầu nhìn hắn, nhìn xong, cầm cây kem ngồi xuống bên cạnh.
Cắn một miếng kem, hương vị lành lạnh thanh ngọt khiến đầu óc choáng váng căng thẳng của Yến Bắc Thần thả lỏng đôi chút. Hắn lại cắn thêm một miếng, nhìn bảo mẫu nhỏ ngồi bên cạnh.
Bảo mẫu nhỏ cầm cây kem ngẩn người, khuôn mặt ủ rũ.
"Chảy rồi kìa." Yến Bắc Thần nhắc nhở.
An Hạ đang ngây người, nghe thấy vậy thì hồi thần nhìn sang hắn, sau đó mới nhìn về cây kem của mình. Kem được làm tại chỗ, phần kem bên trên dưới cái nắng của mặt trời đã có dấu hiệu tan chảy.
"Ăn đi." Yến Bắc Thần nhìn An Hạ nói.
An Hạ cầm que kem, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Lúc An Hạ đi mua kem, nhìn thấy giá niêm yết, đã đại khái hiểu ra vì sao thiếu gia lại cố ý nói cô mua hai cái.
Hắn bảo cô mua cũng không phải vì hắn muốn ăn cả hai, mà là muốn cho cô một cái. Nhưng nếu hắn nói thẳng lúc đầu để cô mua cho mình một cái, thì chắc chắn sau khi nhìn thấy giá, cô sẽ không mua.
Đôi lúc, một vài việc thiếu gia làm đều là những quan tâm nhỏ nhặt mang theo dịu dàng vô cùng mà cô chưa từng có được.
Thật ra ngay từ lần đầu tiên gặp nhau ở nhà ăn trong đại trạch Yến gia, ngoại trừ lúc mới gặp cô có hơi sợ, nhưng càng về sau, thời gian chung sống lâu ngày, cô càng cảm nhận được thiếu gia dịu dàng đến mức nào.
Trong mắt người khác, hắn có thể khác người, làm ra những việc ngoài sức tưởng tượng, thậm chí còn tự cho mình là đúng. Nhưng trong mắt cô, thiếu gia luôn đối xử với cô rất tốt.
Hôm nay đến công viên trò chơi, tuy là hắn tự chủ trương, nhưng càng giống như đang cố tình dẫn cô đi chơi. Ngay từ lúc bắt đầu còn cho cô chọn trò mình muốn chơi. Thậm chí dù hắn sợ độ cao, nhưng để thỏa ý nguyện của cô mà lại không nói gì cả, cùng cô ngồi vào chơi.
Cảm giác hiện tại của An Hạ rất kỳ diệu, ngoại trừ chị gái, chưa bao giờ cô nhận được thiện ý như thế từ người nào khác. Cho nên dù cây kem này ăn vào miệng có lạnh thế nào, trong lòng cô vẫn cực kỳ ấm áp.
Còn vô cùng ngọt.
"Ngon không?"
Trong lúc An Hạ cúi đầu lặng lẽ ăn, thiếu gia chợt hỏi.
An Hạ cắn một miếng, quay đầu nhìn hắn. Thiếu gia đưa lưng về phía ánh nắng, có một lớp sáng vàng kim bao phủ, sắc mặt tái nhợt của hắn sau khi ăn kem dường như cũng đã dễ nhìn hơn đôi chút.
An Hạ nhìn hắn, đầu lưỡi cảm nhận được hương vị ngọt mà lành lạnh, gật đầu.
Yến Bắc Thần dường như rất hài lòng với câu trả lời này của cô, khẽ mỉm cười.
An Hạ nhìn nụ cười của thiếu gia. Nhớ lại ngày đầu tiên đến Hải thành, thiếu gia mang cô đưa đi uống trà sữa lần đầu tiên, đưa cô đi mua một xe cúc tú cầu, cho cô ăn kem lần đầu, cùng cô trồng hoa, còn đưa cô đến công viên trò chơi, để cô lần đầu tiên được trải nghiệm trò chơi cảm giác mạnh, thậm chí dù hôm nay vì chứng sợ độ cao mà chật vật không tưởng được thì vẫn mua kem đắt tiền cho cô.
An Hạ thật sự vui vẻ và cảm kích, cô cảm kích hắn cho cô trải nghiệm vô số lần đầu tiên, thậm chí sau khi nhận được vô số thứ từ hắn, cô cũng muốn báo đáp lại phần nào.
Thế là, An Hạ mở to đôi mắt đen láy nhìn Yến Bắc Thần. Cô cầm que kem, khóe môi còn dính chút kem, cô im lặng nâng tay.
[Thiếu gia muốn lần đầu tiên của em không ạ?]
Cô lại biểu đạt một câu có hàm nghĩa khác.
Yến Bắc Thần nhìn bàn tay của bảo mẫu nhỏ, sau khi bảo mẫu nhỏ biểu đạt xong, hàng lông mi hơi rung nhẹ.
Giống như lần trước hắn mua que tiên nữ cho cô, bảo cô ước đi. Bảo mẫu nhỏ cầm que tiên nữ quơ quơ, sau đó hỏi hắn có thể muốn mình hay không.
Ý tứ của cô thật ra rất đơn giản, là hắn có thể giữ cô lại làm bảo mẫu không, nhưng câu biểu đạt này vẫn mang theo một hàm ý đen tối khác.
Lần đó, Yến Bắc Thần nhắc nhở cô, chỉnh lại để cô biểu đạt sao cho đúng. Mà lần này, Yến Bắc Thần ngồi trên ghế dài, im lặng nhìn bảo mẫu nhỏ tay cầm que kem, hồi lâu không nói gì.
Bảo mẫu nhỏ biểu đạt xong thì mở to đôi mắt long lanh nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời của hắn. Vừa rồi lúc ăn kem, khóe môi bị dính lại chút kem, khiến đôi môi phớt đỏ có hơi bóng lên.
Nhớ lại lần trước ra bờ biển chơi, bảo mẫu nhỏ giúp hắn phủi cát trên tóc, Yến Bắc Thần nói hình như cô đẹp hơn lần đầu hai người gặp nhau rồi.
Cứ thế ngắm bảo mẫu nhỏ thêm một lát, trong mắt Yến Bắc Thần chầm chậm hiện lên ý cười. Hắn nâng tay, ngón tay chà lau kem bên môi của bảo mẫu nhỏ.
Môi của cô so với khi nhìn dường như càng mềm hơn, nhẹ nhàng lau sạch xong, Yến Bắc Thần chăm chú nhìn cô, cười hỏi.
"Lần đầu gì của em cơ?"
***
88: Cái vụ mua kem ở mấy chương trước tác giả sửa lại bỏ đi thay bằng đi ăn mì Ý hay sao ấy nhưng mà Bát dịch xong rồi tiếc công với lười dịch lại nên không bỏ cũng không dịch phần đi ăn mì Ý vì thấy cái vụ ăn mì đó cũng không có gì đặc biệt (chủ yếu do lúc đấy bả sửa liền mấy chương, Bát cũng dịch xong hết mấy chương đấy rồi, chỉnh chỉnh sửa sửa xong loạn hết cả óc với cái khung thời gian mới của bả, thành ra tự nhiên bị lười hị hị). Nên theo như bản chỉnh sửa lại thì thiệt ra hôm nay mới là lần đầu Yến tổng mua kem cho bảo mẫu nhỏ, mà tui nghĩ là mình che giấu cũng khá ok, đọc vẫn thấy hợp lý nhỉ nên hoy kệ đi:>>