Chương 25: Cái này đền bù cho em
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Yến Bắc Thần nói xong, nắm cổ tay An Hạ, nhắm mắt.
An Hạ vốn lên đây gọi thiếu gia, không ngờ cuối cùng bản thân cũng bị giữ lại. Mà Yến Bắc Thần nhắm mắt lại, dường như rất nhanh lại rơi vào ngủ say. Hô hấp của hắn lại đều đều, chỉ khác một điều là lần này hai hàng lông mày của hắn không còn nhíu lại như lúc trước nữa.
Trạng thái của hắn đã khác hẳn so với trước khi bị An Hạ gọi dậy, từ sắc mặt đến hô hấp đều thả lỏng hơn rất nhiều, giống như nắm tay cô đã khiến hắn hoàn toàn yên tâm, cảm thấy cực kỳ an toàn.
An Hạ đứng cạnh giường, cúi đầu nhìn thiếu gia. Một lát sau, cô ngồi xuống mép giường, ngây người nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
-
Yến Bắc Thần ngủ thêm nửa tiếng.
Nhưng hiệu quả nghỉ ngơi của nửa tiếng này mang lại hơn hẳn giấc ngủ dài của khi trước. Sắc mặt hắn tốt hơn không ít, đến cả ánh mắt cũng sáng hơn.
Yến Bắc Thần vừa xuống giường đã kêu đói. An Hạ vội vàng đi vào bếp, nhanh tay lẹ chân chuẩn bị bữa tối. Xong xuôi, Yến Bắc Thần vào nhà ăn, hai người cùng ngồi xuống ăn tối.
Sau hai lần cùng ăn với nhau, Yến Bắc Thần đã không chịu nổi việc phải ngồi ăn một mình nữa. Bởi thế mà mấy bữa gần đây hai người đều ngồi ăn với nhau, chỉ có điều vẫn là phần cơm của ai người nấy ăn.
Hôm nay Yến Bắc Thần có hứng ăn uống, phần của mình cũng ăn gần hết, không kén chọn món nào. Ăn xong, Yến Bắc Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời ngoài kia vẫn còn chưa có dấu hiệu xuống núi.
"Tôi ra ngoài mua đồ." Yến Bắc Thần nói với An Hạ.
Từ sau khi ăn cùng nhau, Yến Bắc Thần cũng đã nắm được đại khái thói quen ăn uống của An Hạ, bèn cho cô nhiều thời gian ăn hơn, để cô có thể chậm rãi mà nhai.
Bảo mẫu nhỏ nhét một miệng đầy cơm, nghe thấy Yến Bắc Thần nói vậy thì tốc độ ăn lập tức tăng nhanh. Yến Bắc Thần thấy được, mỉm cười nói.
"Tôi đi một mình, em cứ ngồi đó ăn đi."
An Hạ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn.
Yến Bắc Thần là người không thể ngồi yên một chỗ, lần nào hai người ăn tối xong hắn cũng tìm lý do để ra ngoài. Hoặc là đi mua trà sữa, hoặc là ra biển chơi, mà dù là làm gì thì đều sẽ dẫn An Hạ theo.
Lần này An Hạ cũng cho là hắn sẽ dẫn mình theo, không ngờ Yến Bắc Thần lại nói sẽ đi một mình.
Thói quen là một thứ khá đáng sợ, Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ ngẩn ra mất mấy giây mới gật gật đầu.
Dù bảo mẫu nhỏ đã quen được hắn dẫn đi, nhưng lần này không được dẫn đi cũng chỉ hơi ngẩn ra, thậm chí không hề để lộ thất vọng. Yến Bắc Thần quan sát cô trong chốc lát, đứng dậy, nói.
"Không phải đi mua trà sữa, mua xong tôi sẽ về ngay."
An Hạ: "..."
Dường như thiếu gia cho là cô sẽ tưởng hắn ra ngoài ăn mảnh nên mới nói như thế. Khóe miệng An Hạ giật giật, sau đó lại cười.
Yến Bắc Thần thấy cô cười, cũng cười nói: "Đi đây."
Dứt lời, Yến Bắc Thần rời khỏi nhà ăn.
-
Yến Bắc Thần đi rồi, An Hạ cũng nhanh chóng kết thúc bữa tối. Cô đã được dạy dỗ từ nhỏ là không được lãng phí đồ ăn, toàn bộ thức ăn trên bàn đều được cô dọn sạch bách. Thời gian này cô luôn được ăn no, mới qua mấy ngày, An Hạ thậm chí cảm thấy mình có thêm ít thịt rồi, không còn gầy quá.
Lúc trước An Hạ quá gầy, nếu có thể béo hơn thì cũng không phải chuyện xấu.
Ăn xong, An Hạ đi rửa bát, dọn dẹp trong bếp. Vừa lau nhà xong thì nghe thấy tiếng xe.
Yến Bắc Thần về rồi.
Hắn luôn nói lời giữ lời, đúng là rất nhanh đã quay về. An Hạ nhìn đồng hồ, mới có hơn nửa tiếng. Có lẽ hắn cũng không đi đâu xa, cùng lắm là đến quảng trường.
An Hạ vừa nghĩ vừa cầm cây chổi lau nhà đi giặt, xong xuôi thì ra khỏi biệt thự.
Yến Bắc Thần đi thẳng từ gara vào sân. Mặt trời đã sắp xuống núi, ráng chiều phủ lên những chùm hoa cúc tú cầu, so với hồi chiều lại càng có cảm giác nên thơ hơn.
Phần đất dưới gốc cây còn ướt, An Hạ đi ra, Yến Bắc Thần quay đầu, hỏi cô: "Em tưới nước cho chúng nó rồi à?"
An Hạ gật đầu, sau đó nâng tay.
[Còn cắt tỉa cành nữa.]
Yến Bắc Thần nghe vậy quay lại cẩn thận quan sát, quả thật là thấy đám cây này gọn gàng hơn ngày hôm qua rất nhiều.
Yến Bắc Thần cười nói: "Em cũng giỏi đó chứ, tự học thành người làm vườn rồi."
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ cũng cười.
"Về thành Nam cũng trồng cúc tú cầu hả?"
Yến Bắc Thần đưa tay chạm vào một chùm hoa cúc tú cầu, hỏi An Hạ.
Lúc trước trồng hoa hai người đã hẹn xong sau khi quay về thành Nam sẽ cùng đến một tòa biệt thự khác ở. Dù là tòa nào cũng sẽ có sân cho cô trồng hoa.
Yến Bắc Thần nói xong, quay đầu nhìn An Hạ. Mà tiểu bảo mẫu chỉ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của hắn, lại không trả lời ngay.
Yến Bắc Thần không thúc giục, bình tĩnh nhìn cô.
An Hạ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nâng tay.
[Có thể trồng thêm sơn trà không ạ?]
Yến Bắc Thần gật đầu: "Đương nhiên là được, em cũng thích sơn trà?"
Không ngờ Yến Bắc Thần đồng ý ngay tắp lự như thế, hai mắt An Hạ sáng lên, cô cười nhìn hắn, nâng tay.
[Không phải, chị gái em thích.]
Không giống An Hạ thích cúc tú cầu, chị gái cô lại rất thích sơn trà. Lúc trước ở đại trạch dọn dẹp ngoài sân, cô còn chụp ảnh gửi cho chị gái xem. Nhưng tuy là chị gái thích, lại không trồng sơn trà ở nhà bởi vì không có thời gian chăm sóc.
Nếu như có thể trồng sơn trà ở biệt thự của Yến Bắc Thần, thì khi nào cắt tỉa cành, cô có thể mang một ít hoa sơn trà về cho chị gái.
An Hạ nói xong, Yến Bắc Thần hơi trầm tư. Bảo mẫu nhỏ rất ít khi nói về bản thân, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhắc đến chị gái.
Nhớ hồi Lâm quản gia nói về gia cảnh của bảo mẫu nhỏ, đã nói ba mẹ cô đều mất rồi, chỉ còn một chị gái.
Nghĩ đến đây, Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, cười nói: "Quan hệ của em và chị gái rất tốt nhỉ."
An Hạ nhìn hắn, gật đầu.
Sau đó, giống như nhớ đến rất nhiều kỷ niệm giữa mình và chị gái, ánh mắt của cô cũng mềm mại hơn. An Hạ gật đầu xong, lại mỉm cười với Yến Bắc Thần, nâng tay.
[Em chỉ còn chị gái thôi.]
Những lời này của An Hạ, cũng không đơn giản chỉ là biểu đạt về tình huống của nhà mình, còn có cả trên phương diện trạng thái tình cảm của cô. Trong mối quan hệ tình cảm của mình, cô cũng chỉ có chị gái là có sự ràng buộc sâu sắc nhất, trên thế giới này, loại nương tựa và ràng buộc như thế, cũng chỉ còn với chị gái mà thôi.
An Hạ nói xong, ý cười cũng rõ ràng hơn. Mà Yến Bắc Thần lại có vẻ bất mãn, hắn nhíu mày, hỏi.
"Ai nói thế?"
An Hạ thu lại ý cười, không hiểu nhìn vị thiếu gia khó đoán của mình.
Thấy cô đã nhìn về phía mình, thiếu gia hơi giãn mày, trong mắt có ý cười, ngón trỏ của hắn chỉ bản thân, nói.
"Không phải vẫn còn có tôi sao?"
An Hạ chớp chớp mắt.
Thiếu gia nói xong thì cười quay sang nhìn cúc tú cầu, để lại An Hạ với lời nói có hàm ý của mình.
Có lẽ thiếu gia đã hiểu sai ý cô, hẳn là hắn cho rằng cô nói chỉ có chị gái, là nói thành viên gia đình mình chỉ có chị gái. Thiếu gia thương xót cô, hoặc là xuất phát sự quan tâm giữa những người bạn, mới nói ra một câu này.
Bất kể là xuất phát từ suy nghĩ gì, lời nói đó vẫn khiến trái tim An Hạ rung động.
An Hạ nhìn Yến Bắc Thần, chốc lát sau, cũng cười nhìn về phía cúc tú cầu.
-
Hai người đứng trong sân ngắm cúc tú cầu hồi lâu, đến khi mặt trời hoàn toàn khuất sau rặng núi, ánh nắng chiều cũng bị mặt biển nuốt gọn vào trong. Ánh sáng không còn, bóng tối thế chỗ, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy đã khá đủ tối rồi, bèn nói với An Hạ: "Em ra bể bơi đi, ngồi ở ghế chờ tôi."
Dứt lời, không đợi bảo mẫu nhỏ thắc mắc đã đi thẳng về phía gara dưới tầng hầm.
An Hạ nhìn theo hướng Yến Bắc Thần rời khỏi, đoán là hắn muốn lấy đồ trong gara đã mua sau khi ăn tối.
An Hạ thu hồi tầm mắt, theo sự sắp xếp của thiếu gia, đi đến cạnh bể bơi.
Bể bơi của biệt thử ở ngay cạnh cửa sổ sát đất của phòng khách, mở cửa sổ sát đất ra, bên ngoài là một khoảng đất rộng được lát gỗ, đi lên chút nữa, chính là bể bơi.
Mặt đất bày ghế nằm và bàn trà, còn có một chiếc ô che nắng. Ánh sáng từ trong phòng khách chiếu ra, kéo bóng của mấy thứ này dài đến tận mặt nước.
An Hạ ngoan ngoãn ngồi trên ghế đợi Yến Bắc Thần, không lâu sau, Yến Bắc Thần ôm một cái thùng đi ra.
An Hạ đứng dậy.
Yến Bắc Thần đặt cái thùng kia xuống cạnh bể bơi, hắn nhìn đèn trong phòng khách, nói: "Tắt đèn trong phòng khách đi."
An Hạ: "..."
Tuy không biết Yến Bắc Thần muốn làm gì mà sắp xếp như vậy, nhưng An Hạ vẫn nghe lời đi vào phòng khách tắt đèn, xong xuôi mới quay lại bể bơi.
Không còn ánh đèn, bên ngoài tối đi thấy rõ, chỉ có thể thấy được mơ hồ bóng người.
An Hạ đi ra, Yến Bắc Thần mở cái thùng mình vừa đặt xuống đất, An Hạ ngó vào, không đợi cô hỏi, Yến Bắc Thần nói:
"Pháo bông."
An Hạ cúi đầu nhìn Yến Bắc Thần.
Pháo bông không giống với pháo hoa, là thứ cho trẻ con cầm chơi. Pháo hoa có thể bắn lên tận trời cao, nhưng pháo bông lại có thể cầm trong tay. Màu gì cũng có, tỏa ra trong bóng đêm, so với pháo hoa nở rộ giữa không trung lại có một loại ý vị khác.
Nơi này gần với bờ biển, có nhiều người ra biển sẽ mua mang theo chơi, nên ở quảng trường cũng sẽ bán. Yến Bắc Thần ăn tối xong, đi mua chính là một thùng này.
Một thùng này đã được chọn lọc lựa chọn, đủ loại đủ màu sắc, đủ cho hai người chơi một tối.
Yến Bắc Thần chọn trước, lấy một cái mà hắn thấy khá hứng thú, sau đó đưa cho An Hạ. Thấy An Hạ không nhận lấy ngay, Yến Bắc Thần ngẩng đầu.
Tuy không có ánh sáng đèn, nhưng vì khoảng cách giữa hai người khá gần, Yến Bắc Thần vẫn có thể thấy được biểu tình trên mặt cô. An Hạ cảm nhận được ánh mắt của Yến Bắc Thần chuyển sang đây, mới từ trạng thái ngây người hoàn hồn nhận lấy.
Nhận xong, An Hạ nâng tay.
[Sao tự nhiên thiếu gia lại muốn đốt pháo bông?]
Thiếu gia luôn có lối suy nghĩ khác người, mà nghĩ muốn làm cái gì sẽ lập tức thực hiện, dĩ nhiên, mỗi hành động đều vẫn sẽ có lý do chính đáng.
Thiếu gia nhìn cô, cười nói: "Công viên trò chơi vốn có biểu diễn pháo hoa vào buổi tối, nhưng vì chúng ta về sớm nên không xem được."
Nói xong, Yến Bắc Thần lấy bật lửa ra, đốt cho An Hạ trước. Trong nháy mắt, ánh lửa tóe ra, rực rỡ xinh đẹp.
Cách ánh lửa từ pháo bông, Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, nói.
"Tại tôi sợ độ cao mới phải về sớm mà."
"Cái này đền bù cho em."
- -- Lời tác giả ---
Yến tổng: Mấy trò lãng mạn này tôi chưa từng thua!
Đúng đó, chỉ có ai kia tái mét cả mặt sau khi chơi trò vòng quay ánh sáng siêu tốc thôi:)