Chương 14: Vậy thì ăn ở đây luôn đi
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
An Hạ chớp chớp mắt, cô không biết vì sao thiếu gia tự nhiên nói ra lời này, nhưng ít nhất không phải là một câu khó nghe.
Cô và thiếu gia mặt đối mặt, nâng tay đáp lại.
[Thiếu gia cũng đẹp mắt hơn rồi.]
Lúc bảo mẫu nhỏ nói ra lời khen, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương, khiến người ta cảm nhận được sự chân thành mà bất luận ai cũng không bằng được.
Yến Bắc Thần rũ mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô, giống như hơi bất mãn.
"Cái gì mà 'cũng đẹp mắt hơn rồi', trước đây tôi không đẹp sao?"
An Hạ im lặng cười lên, nâng tay.
[Vẫn đẹp. Thiếu gia là người đẹp trai nhất trong số những người em từng gặp.]
Không có nhiều từ ngữ hoa mỹ chải chuốt, nhưng chỉ bằng một câu nói bình thường như vậy, độ tin tưởng mang đến lại khiến tâm tình người ta tốt lên rất nhiều.
Yến Bắc Thần ngắm nghía bảo mẫu nhỏ thêm chốc lát, sau đó cười nói.
"Em xem đi, những người bên cạnh tôi mà cũng được như vậy thì sớm đã được thăng chức tăng lương rồi."
An Hạ lại cười.
Khuôn mặt khi cười lên của cô rất bình thường, có một loại bình tĩnh im lặng bình yên, tựa mưa xuân, vô thanh vô tức, chỉ để lại hơi ẩm lành lạnh sau một đêm.
Thiếu gia nói xong câu đó thì lại cười. An Hạ nhìn thấy mi tâm giãn ra và ý cười nơi đáy mắt hắn, nâng tay hỏi.
[Đói chưa ạ?]
Yến Bắc Thần nhìn cô, nói: "Có hơi."
An Hạ nhận được câu trả lời, không nói nữa, ngồi bên cạnh hắn im lặng chờ.
Yến Bắc Thần giống như bị cô hỏi đến mức hơi đói rồi, hắn nhìn bảo mẫu nhỏ ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, đứng dậy nói.
"Đi thôi."
Hai người cùng nhau rời khỏi bãi biển.
-
Hai người đạp xe quay về.
Về đến nhà, Yến Bắc Thần về phòng tắm rửa rồi thay quần áo, vừa thay quần áo xong thì Lý Trạch gọi tới.
Hôm nay Yến Bắc Thần trốn việc cả một ngày, chuyện này rất nhanh bị chi nhánh công ty báo lên tổng tập đoàn, rồi chuyện hôm qua hắn không đi họp cũng bị báo cáo lên cho ban giám đốc của tập đoàn. Nhóm ban giám đốc không liên lạc được với Yến Bắc Thần, bèn đặt hết trách nhiệm lên Lý Trạch. Mà Lý Trạch cả một ngày hôm nay cũng không liên lạc được cho Yến Bắc Thần, đến tận lúc sắp hết giờ làm, điện thoại của Yến Bắc Thần mới được bật lên.
Yến Bắc Thần bấm nghe, lên tiếng: "A lô."
Lý Trạch nghe cái giọng điệu nhẹ nhàng như không này của hắn, đầu sắp nứt ra luôn, nhưng làm trợ lý của Yến Bắc Thần, hiển nhiên là loại tình huống thế này anh ta đã phải đối mặt quá nhiều, dần dà cũng có thể duy trì bình thản mà ưu tiên giải quyết chuyện quan trọng trước.
"Hôm nay sếp đi đâu thế ạ? Sao lại không đến chi nhánh công ty?"
Yến Bắc Thần khẽ cười, nói: "Hải thành bên này nhiều cảnh đẹp quá, giữa đường thấy không tệ nên quyết định xuống dạo chơi một lúc."
Lý Trạch: "..."
"Sếp có biết là mình đang đến Hải thành để công tác, cần xử lý các sự vụ của chi nhánh ở đó không?" Lý Trạch hỏi.
"Ừm, biết." Yến Bắc Thần đáp, lại nói: "Nhưng có tôi ở đó hay không cũng không phải vấn đề gì lớn. Tôi đến đó cũng không hiểu được bao nhiêu."
"Vậy sếp đi Hải thành làm gì?" Lý Trạch cực kỳ cạn lời hỏi.
Đầu bên kia điện thoại chợt không có tiếng đáp, Yến Bắc Thần giống như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Lý Trạch máu nóng sôi trào, cũng không nhiều lời với Yến Bắc Thần nữa, trực tiếp nói ra mục đích gọi điện thoại của mình.
"Hai ngày liền sếp không xuất hiện, phía Uống tổng đã tức điên lên rồi, nói không thể trông cậy vào sếp, muốn tự mình xuất đội."
"Vậy thì vừa hay." Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần ngược lại cười nói, "Có đội của bọn họ tới xử lý chuyện này, tôi cũng có thể yên tâm."
Lý Trạch không biết bày ra vẻ mặt gì: "Mai họ đến rồi, đến lúc đó sếp cũng phải tới."
Yến Bắc Thần: "..."
"Có họ đến rồi, tôi còn đi làm gì?" Yến Bắc Thần nói.
"Dù sếp có đến đó làm vật biểu tượng thì cũng phải đi!" Lý Trạch cao giọng.
Cảm nhận được cảm xúc của trợ lý ở đầu bên kia sắp không kiềm chế được nữa, Yến Bắc Thần cười đáp: "Được, mai tôi sẽ đi."
Nghe được lời này của Yến Bắc Thần, Lý Trạch mới hơi bình tĩnh lại. Anh ta dặn dò lại vài chuyện cho ngày mai, Yến Bắc Thần ngoan ngoãn đồng ý, hai người mới kết thúc cuộc gọi.
Yến Bắc Thần cất điện thoại đi, đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất ngoài phòng khách một hồi lâu. Vừa đạp xe nửa tiếng, bây giờ đã là hơn bốn giờ chiều. Mặt trời đang di chuyển xuống mặt biển, ánh nắng cũng dần trở nên mềm mại hơn.
Trong đôi mắt hẹp dài của Yến Bắc Thần phản chiếu ánh sáng mềm mại này, ngắm một lát, hắn xoay người rời khỏi phòng khách, quay về phòng.
-
Về đến biệt thự, An Hạ nhận lại xe đạp từ Yến Bắc Thần, cất vào gara, sau đó xách túi nguyên liệu mới mua đi vào bếp.
Bận rộn một hồi, không lâu sau, bữa tối đủ hương vị đủ màu sắc đã xong.
Bữa tối làm xong, thiếu gia cũng từ trong phòng đi ra, vào phòng ăn.
Thiếu gia vừa rồi hẳn là về phòng đi tắm, thuận tiện thay sang bộ quần áo khác. Áo sơ mi trắng và quần âu trên người hắn đã đổi thành quần áo ở nhà đơn giản thoải mái. Dáng người hắn giống như cái mắc áo, mặc đồ vest thì giống như tinh anh trong giới tài chính kinh tế, mặc quần áo ở nhà lại như một người mẫu phong cách thoải mái chụp ảnh tạp chí.
Màu tóc của hắn so với bình thường có vẻ đậm màu hơn, xem ra là chưa khô hẳn, lúc lướt qua cô, mang theo mùi hương thơm linh sam mát lạnh tươi mới.
Hắn đi vào nhà ăn, như thường lệ ngồi xuống ghế. Ngồi xuống rồi, thiếu gia cầm bát đũa lên, nhìn một lượt bữa tối trước mắt.
Hôm qua lúc ăn tối, một mình thiếu gia ăn hết sạch đĩa thập cẩm của cô. Thấy hắn có vẻ thích ăn, hôm nay An Hạ cũng chuẩn bị cho hắn một đĩa. Ngoài món đó, còn có những món thịt trứng các loại, bảo đảm cân bằng dinh dưỡng.
Quét mắt một lượt bữa tối của mình xong, Yến Bắc Thần không động đũa, ngẩng đầu nhìn bảo mẫu nhỏ đã đứng sẵn bên cạnh giống như biết trước hắn sẽ gọi mình, hỏi.
"Em ăn cái gì?"
Hôm qua bảo mẫu nhỏ dùng những phần nguyên liệu còn thừa sau khi nấu bữa tối cho hắn để chế biến thành đĩa thập cẩm cho mình, còn vì thế mà khiến hắn tức giận một phen. Hôm nay bảo mẫu nhỏ ngoan rồi, lúc nấu cơm cho hắn, mỗi loại đều chừa lại một ít cho bản thân, sau đó tổng hợp lại vào một chiếc đĩa, dùng làm bữa tối cho mình.
Như vậy vừa không lãng phí, thiếu gia cũng sẽ không nói gì cô.
Thiếu gia hỏi xong, An Hạ tựa như đã quen với chuyện này quay về bếp, bưng bữa tối của mình ra. Một bát cơm, bốn món, cực kỳ hoàn mỹ.
Yến Bắc Thần rũ mi nhìn bữa tối của cô, bỗng không biết phải nói gì.
Trong lúc hắn nhìn chằm chằm bữa tối của bảo mẫu nhỏ, bảo mẫu nhỏ cũng nhìn hắn, giống như đang đợi chỉ thị tiếp theo của hắn. Yến Bắc Thần nâng mắt, đối diện với tầm mắt của cô, hỏi.
"Canh đâu?"
Bữa tối của hắn là bốn món một canh, bảo mẫu nhỏ lại không có canh.
An Hạ nhìn hắn một cái, lại quay về bếp, bưng bát canh của mình ra. Yến Bắc Thần quét mắt một lượt, hài lòng gật đầu, nói.
"Dù sao cũng đã bưng ra hết rồi, vậy thì ăn ở đây luôn đi."
An Hạ: "..."
- -- Lời tác giả ---
Yến tổng: Đầu tiên là chuyển vào bàn ăn, sau đó là chuyển vào hộ khẩu.
Đúng rồi, bộ này sắp đổi tên, thành <Ngân Hà Tĩnh Lặng>, ngày mai ra bìa sẽ đổi cùng luôn~ Tui vẫn khá thích tên truyện bốn chữ, lúc đó dùng <Tảng Sáng Triền Miên> là biên tập kêu tui sửa, tui thật sự hết cách mới tùy tiện nghĩ ra một cái, bây giờ cứ thấy cái tên này quái quái sao ấy.