Chương 37: Hoa trong gương, trăng trong nước
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Yến Bắc Thần dẫn An Hạ đi tới xe của mình.
Ngồi vào xe xong, Yến Bắc Thần cho khóa cửa lại. Không gian nhỏ hẹp có thể mang đến cảm giác an toàn. An Hạ ngồi ở ghế lái phụ, cúi đầu nhìn hai tay vẫn còn run run của mình.
Yến Bắc Thần ngồi ở ghế lái, nhìn An Hạ như vậy, không nói gì.
Vừa rồi ở hành lang bệnh viện, Yến Bắc Thần ép người đàn ông kia trên tường, khiến xung quanh nhất thời rơi vào hỗn loạn. Không phải đợi lâu, bảo vệ đã chạy đến đưa người đi.
Người kia lúc gần bị đưa đi mới liều mạng mà giãy dụa, gọi tên An Hạ, nói mình là ba của cô, bắt bảo vệ thả mình ra. Nhưng bọn họ biết rõ Yến Bắc Thần là nhân vật lớn, không ai dám thả ông ta. Người kia gào thét một hồi không có kết quả, cuối cùng chỉ đành từ bỏ giãy dụa, nhưng trước khi đi vẫn còn bỏ lại một câu dọa dẫm, nói ông ta sẽ còn quay lại, dù sao ông ta đã tìm được hai người.
Khuôn mặt hung ác của người kia không hề có điểm tương đồng nào với An Hạ. Mà cũng chỉ cần mấy phút xảy ra chuyện ngắn ngủi này, Yến Bắc Thần đã có thể dễ dàng nhìn ra câu chuyện quá đỗi thường thấy phía sau họ.
Đại khái là sau khi mẹ mất, ba của hai chị em họ không những không làm tròn bổn phận của một người ba ruột, tám phần còn bòn rút tiền từ hai chị em họ, thậm chí là bạo lực gia đình. Nếu không thì đã không khiến An Hạ sợ hãi đến mức này.
Hai chị em không chịu nổi gánh nặng trốn đi, bảy tám năm sau, ông ta lại tìm tới.
Hoa trong gương, trăng trong nước bị đập vỡ, luôn có thể mang đến những sợ hãi và tổn thương không thể diễn tả được bằng lời.
Yến Bắc Thần trầm tư suy nghĩ đến đây, trái tim giống như cũng bị ai đó bóp nghẹt, không đau nhưng cũng không hề thoải mái. Theo lý mà nói, đây là quá khứ của An Hạ, hắn là người ngoài cuộc, vốn sẽ không thể đồng cảm với hoàn cảnh của cô, bởi trước giờ hắn chưa từng đồng cảm với quá khứ đau buồn của bất kỳ ai.
Nhưng câu chuyện quá khứ này lại cứ khiến hắn có cảm giác như mình cũng đã từng trải qua.
Lồng ngực có cảm giác hít thở không thông, Yến Bắc Thần rút cánh tay đặt trên vô lăng về, tựa người về sau. Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm phía trước, cũng không biết là đang nghĩ gì.
An Hạ rơi vào trạng thái chết lặng và đầu óc trống rỗng mất một hồi lâu.
Cô như đang bị bóng đè, muốn giãy dụa tỉnh lại, nhưng vũng bùn này cứ bám chặt lấy cô, kéo cô lại, khống chế tinh thần cô, thậm chí còn muốn kéo cô xuống đáy vực sâu. Cô liên tục bị những thứ trong vũng bùn đó ăn mòn, khiến cô không khống chế được bản thân mà run rẩy liên tục.
Tình trạng như vậy không biết kéo dài trong bao lâu, cuối cùng, vẫn là nhờ tiếng chuông báo kéo cô thoát ra.
An Hạ giật thót, các giác quan hơi lấy lại tỉnh táo, cô phát hiện trên người đã toát đầy mồ hôi. Trong lúc đầu óc vẫn còn hỗn loạn, An Hạ lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn.
Tin nhắn của chị gái gửi đến, hỏi cô sao vẫn chưa về.
Sau khi Tiêu Tiêu được đẩy ra ngoài, An Thanh vẫn luôn đi cùng con bé, vào đến tận phòng bệnh. An Hạ thì phụ trách đi làm thủ tục nhập viện. Thủ tục này không quá phức tạp dài dòng, nhưng An Hạ đã sắp đi được một tiếng, An Thanh mới nghĩ có thể đã xảy ra chuyện gì, bèn nhắn tin hỏi.
Khi đó An Côn phát hiện ra An Hạ trước, gọi thẳng tên cô, An Hạ lập tức bỏ chạy. Tuy vì vậy mà gây ra hỗn loạn nhỏ ở hành lang, nhưng phòng bệnh của Tiêu Tiêu ở khu B tầng 12, nên An Thanh vẫn không hay biết gì về chuyện đã xảy ra.
An Hạ cầm điện thoại, ngón tay còn hơi run rẩy, cô nhìn nội dung tin nhắn trên màn hình, dừng một lát để ổn định lại tinh thần, sau đó mới soạn tin nhắn trả lời chị gái.
[Em về thẳng nhà lấy đồ.]
An Hạ gửi tin nhắn trả lời, An Thanh cũng không nghi ngờ gì cả. Cô ấy dặn dò An Hạ cần lấy những thứ gì, còn nhắc cô lúc đi ra thì nhớ khóa cửa.
An Hạ đọc tin nhắn, lại soạn tin trả lời, sau đó cất điện thoại đi.
An Hạ lúc này đã hồi phục được đại khái rồi, cô quay sang, nhìn Yến Bắc Thần ngồi ở ghế lái.
Lúc bị An Côn đuổi theo, Yến Bắc Thần đã như một vị thần giáng thế xuất hiện trước mắt cô. Sau khi kéo cô về sau mình để bảo vệ, hắn còn cho người đuổi An Côn ra khỏi bệnh viện. Sau đó nữa, hắn đã dẫn An Hạ đang trong trạng thái thất thần, dáng vẻ chật vật ngồi vào xe.
An Hạ không biết Yến Bắc Thần làm thế nào bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, mà Yến Bắc Thần làm xong hết thảy những chuyện này, từ nãy đến giờ đều không mở miệng hỏi cô lấy một câu.
Lúc cô nhìn sang, Yến Bắc Thần cũng quay đầu nhìn về phía này, tầm mắt hai người giao nhau, Yến Bắc Thần hỏi.
"Đi đâu?"
An Hạ lấy điện thoại ra, gõ địa chỉ vào bản đồ chỉ đường. Âm thanh chỉ dẫn vang lên, Yến Bắc Thần thu lại ánh mắt, cho xe khởi động, lái đi.
-
Từ những gì Yến Bắc Thần biết về hoàn cảnh của An Hạ, khi đến nơi cô ở, khung cảnh nơi đây cũng hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của hắn.
Trước mắt là một tiểu khu cực kỳ cũ, xây dựng theo kiểu nhà ngang, một tầng có hơn mười hộ, dùng chung phòng tắm và phòng bếp, đâu đâu cũng là người.
Loại tiểu khu cũ này khiến người ta có cảm giác khắp nơi đều lạc hậu thụt lùi hẳn so với thế giới bên ngoài, vừa bẩn vừa bừa bộn. Hiện tại còn trùng hợp là thời gian nấu cơm tối, các gia đình đi chợ về xách theo giỏ đựng rau dưa thịt muối, nói chuyện chào hỏi nhau, từ bếp tỏa ra mùi đồ ăn thơm nức, lại cực kỳ có không khí khói lửa nhân gian.
Nơi này xe không đi vào được, Yến Bắc Thần bèn đậu xe ngoài con hẻm nhỏ, sau đó cùng An Hạ cuốc bộ vào tiểu khu. Vào đến nơi, Yến Bắc Thần đứng dưới sân chờ, An Hạ thì lên trên.
Yến Bắc Thần thân cao chân dài, từ khí chất đến cách ăn mặc đều không tầm thường, cảm giác cực kỳ không ăn khớp với tiểu khu cũ này. Người đi đường đều không nhịn được quay lại nhìn hắn, mà Yến Bắc Thần chỉ lẳng lặng đứng ở đó, nhìn theo bóng lưng An Hạ đi lên đến tầng hai, mở một cánh cửa bước vào.
Căn phòng An Hạ và chị gái thuê không lớn, cũng chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ, tuy là không lớn, nhưng bên trong được sắp xếp dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ. Bình thường đều là An Hạ quét dọn, gần đây cô không về nên đã hơi bẩn rồi.
An Hạ về đến nhà, tay chân nhanh nhẹn lấy đồ của Tiêu Tiêu và chị gái. Lấy xong, cô cầm một cái túi vải bỏ toàn bộ vào, rồi xách túi đi xuống.
Tiểu khu nhỏ như thế, xảy ra chuyện gì hàng xóm đều biết. Hôm nay Tiêu Tiêu được đặt lên cáng nâng đi, hàng xóm đều thấy được. Lúc An Hạ quay về, chồng của mẹ Vương là chú Lý cũng đã nghe thấy tiếng. Lúc An Hạ ra ngoài khóa cửa, chú Lý từ trong nhà đi ra.
An Hạ và mẹ Vương thường xuyên gặp mặt, nhưng vì không thường xuyên về nhà nên không mấy khi gặp được chú Lý. Lúc thấy ông ấy đi ra, An Hạ nâng mắt, khẽ mỉm cười với ông ấy.
Chú Lý có khuôn mặt khá hiền từ giống với mẹ Vương, là khuôn mặt của những người ở tầng lớp thấp nhất đã trải qua đủ khó khăn nhân gian nhưng vẫn giữ được sự thiện lương.
Thấy cô mỉm cười, chú Lý cũng gượng gạo cười cười, hỏi: "Tiêu Tiêu thế nào rồi?"
An Hạ lấy điện thoại, gõ chữ rồi đưa đến trước mặt ông ấy.
[Không sao ạ, nhưng phải nằm viện.]
Chú Lý lúc này mới khẽ thở ra, sau đó, lại như nhớ đến chuyện quan trọng gì, lúc nhìn về phía An Hạ, hai hàng lông mày đã hơi nhíu lại.
"Chị gái con chưa nói bao giờ thì làm phẫu thuật cho Tiêu Tiêu sao?" Chú Lý hỏi.
Chú Lý hỏi xong, tươi cười trên mặt An Hạ hơi ngưng lại, cô im lặng nhìn ông ấy, khẽ lắc đầu.
Chú Lý thở dài, cũng không giữ An Hạ lại lâu, chỉ nói: "Con nói với chị gái con, nếu cần tiền thì cứ nói với chú. Tuy không có nhiều, nhưng cũng đủ đối phó."
Ông ấy nói đến đây, trên mặt mang theo ý cười hiền lành. An Hạ nhìn ông ấy, hơi giật mình. Cô khẽ mím môi, cúi đầu một cái thật sâu với ông ấy, sau đó xách túi rời đi.
Yến Bắc Thần thấy cô đi tới, lại giương mắt thoáng nhìn người đàn ông ở trên tầng hai. Hắn cũng không nói gì, theo sau An Hạ, cùng nhau rời khỏi tiểu khu.