Chương 54
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Bạn bè rủ nhau ăn cơm ở nhà cũng có thể xem như chuyện hợp lẽ thường. Trình Tâm Sầm đã nói vậy, Yến Bắc Thần cũng không từ chối, hắn gật đầu, đáp.
"Được thôi."
-
Sau cuộc tán gẫu, chuyện ăn cơm đã được Yến Bắc Thần và Trình Tâm Sầm quyết định xong, hai người ai nấy về văn phòng của mình.
Buổi chiều, Yến Bắc Thần gửi tin nhắn cho An Ha, báo với cô là hôm nay sẽ có khách đến nhà ăn cơm.
An Hạ nhận được tin nhắn, không chậm trễ một giây lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
Sau khi An Hạ làm trợ lý tư nhân cho Yến Bắc Thần, đây vẫn là lần đầu tiên Yến Bắc Thần mang khách về nhà, bởi thế mà An Hạ chuẩn bị bữa cơm tối này cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ. Cô hỏi Yến Bắc Thần về khẩu vị và vấn đề kiêng ăn của người bạn này, chờ Yến Bắc Thần hỏi đối phương xong, trả lời lại cô từng cái một.
Bằng từng đó thông tin, An Hạ chuẩn bị xong bữa tối phong phú.
Bởi vì hôm nay có khách đến nhà ăn cơm, Yến Bắc Thần nói bọn họ sẽ về sớm hơn mọi ngày. Mà trước khi bọn họ về, An Hạ đã chuẩn bị xong bữa tối đâu vào đấy. Cô đang xếp bát đũa trong bếp thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài truyền vào.
Ngoại trừ tiếng của Yến Bắc Thần, cô còn nghe thấy tiếng của con gái, An Hạ nghe thấy tiếng, nhanh chóng rời nhà ăn đi ra cửa nghênh đón. Cửa mở ra, Yến Bắc Thần và Trình Tâm Sầm cùng nhau tiến vào.
Vừa rồi Trình Tâm Sầm và Yến Bắc Thần thảo luận về hoa cỏ trong vườn, cô ấy nói đám hoa cỏ trong vườn được chăm sóc rất tốt, thế là vừa vào đến cửa, Yến Bắc Thần liền nói với An Hạ ra đón.
"Khách khen hoa em trồng đẹp kìa."
Thấy Yến Bắc Thần vốn đang nói chuyện với mình bỗng quay sang nói chuyện với bảo mẫu nhỏ đứng chờ trong phòng khách, Trình Tâm Sầm nhìn về phía bảo mẫu nhỏ đứng đó.
Bảo mẫu nhỏ tuổi không lớn, dáng vẻ cũng chỉ mới vừa hai mươi, cơ thể nhỏ nhắn gầy gò, mặc quần áo đơn giản, nhìn cũng khá sạch sẽ gọn gàng. Tướng mạo của cô không tính là vượt trội, nhưng làn da trắng bóc, còn có một đôi mắt đen láy trong veo.
Nghe thấy Yến Bắc Thần nói cô ấy khen hoa của cô, cô dường như cực kỳ vui vẻ, bèn nhìn về phía Trình Tâm Sầm cười, ánh mắt xinh đẹp toả ra ý cười im lặng và ánh sáng trong vắt.
Nghe Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ theo bản năng nâng tay muốn làm thủ ngữ. Nhưng mà rất nhanh, cô nhớ ra Trình Tâm Sầm hẳn là không hiểu thủ ngữ, thế là cánh tay đã nâng lên dừng lại giữa không trung.
Nhìn thấy dáng vẻ không biết phải làm sao của bảo mẫu nhỏ, Yến Bắc Thần khẽ cười, nói: "Em cứ dùng thủ ngữ đi, tôi giúp em phiên dịch."
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ bèn dùng một câu thủ ngữ ngắn gọn với Trình Tâm Sầm.
Yến Bắc Thần nhìn động tác tay của cô, quay đầu sang nói với Trình Tâm Sầm: "Em ấy nói cám ơn cậu."
Hai người một người làm thủ ngữ, một người phiên dịch, hợp tác thành thục ăn ý. Trình Tâm Sầm nhìn sang nghe Yến Bắc Thần giúp mình phiên dịch, sau đó quay về gật đầu với bảo mẫu nhỏ, nói.
"Không cần khách sáo."
Cô ấy nói xong, tươi cười trên mặt bảo mẫu nhỏ càng đậm hơn. Tuy cô không thể nói, nhưng chân tay có vẻ rất nhanh nhẹn, từ đám hoa cỏ được chăm chút tỉ mỉ trong vườn, còn có căn biệt thự không sót một hạt bụi này là có thể nhìn ra.
Bảo mẫu nhỏ vẫn giữ ý cười, làm động tác "mời" hướng về phía nhà ăn. Trình Tâm Sầm hiểu được, đi về phía nhà ăn, Yến Bắc Thần cũng theo phía sau, lúc đi đến bên người An Hạ, hắn nói.
"Trước đây tôi ăn cơm chưa thấy em mời bao giờ nhé."
An Hạ: "..."
-
Chào hỏi đơn giản trong phòng khách xong, An Hạ dẫn hai người vào nhà ăn. Trên bàn, bữa tối đã được bày biện đẹp đẽ. Hôm nay có khách, An Hạ chuẩn bị sáu món một canh, đồ ăn đều là những món gia đình, nhìn là thấy ngon mà dinh dưỡng.
Trình Tâm Sầm bước vào nhà ăn, đập vào mắt là bữa tối trên bàn, lại lịch sự khen An Hạ mấy câu. Mà An Hạ nhận được lời khen, lại làm một câu thủ ngữ, Yến Bắc Thần muốn phiên dịch, cô ấy đã nâng tay ngăn lại.
"Được rồi được rồi, câu này tôi hiểu."
Trình Tâm Sầm nói xong, Yến Bắc Thần nhún vai, đi đến vị trí đối diện cô ấy ngồi xuống.
Bữa cơm này của hai người nói là ăn cơm, nhưng thực chất chính là để ôn chuyện. Nhiều năm rồi cô ấy mới về nước, hai người đã cách một thời gian dài mới gặp lại. Mà tương lai hai người lại cùng ở tập đoàn Yến thị, đương nhiên là có vô số chủ đề chung.
Sau khi hai người ngồi xuống, Trình Tâm Sầm nói gì đó với Yến Bắc Thần, Yến Bắc Thần nghe xong thì đáp lại, gọi An Hạ một tiếng.
"An Hạ."
Yến Bắc Thần gọi xong, một cái đầu nho nhỏ thò ra từ cửa bếp.
Trình Tâm Sầm: "..."
Không chỉ có Trình Tâm Sầm, Yến Bắc Thần cũng đã rất lâu rồi không gặp cảnh tượng này. Nhớ lại lần đầu tiên hắn gọi An Hạ, miệng cô còn ngậm cơm, má cũng phình ra. Hôm nay có lẽ là vì có khách, sợ tuỳ thời cần đến nên cô mới chưa bắt đầu ăn cơm.
Nhìn cái đầu nhỏ thò ra của An Hạ, Yến Bắc Thần phì cười nói: "Em trốn trong đó làm gì? Ra đây ăn cơm."
An Hạ: "..."
Từ sau khi chuyển ra với Yến Bắc Thần, An Hạ vẫn luôn cơm cùng với hắn. Thật ra điều này không hợp với quy củ, nhưng Yến Bắc Thần đã yêu cầu, An Hạ cũng cứ theo yêu cầu của hắn mà làm.
Cô từng suy nghĩ xem vì sao Yến Bắc Thần lại bảo cô ngồi ăn cơm cùng, tám phần là vì ăn một mình hơi buồn nên mới muốn có người ăn chung.
Nhưng hôm nay có khách, hẳn hắn là sẽ không thấy buồn chán gì chứ.
An Hạ có hơi không hiểu.
Đối với yêu cầu của Yến Bắc Thần, An Hạ trước giờ luôn nhất mực làm theo. Nhưng ngày thường vẫn ổn, hôm nay lại có khách, nếu vẫn còn ra ngồi ăn chung, An Hạ cảm thấy hơi không phải. Cô từ trong bếp đi ra, một lần nữa đi vào nhà ăn, ngượng ngùng cười với Trình Tâm Sầm ngồi đó một cái.
Trình Tâm Sầm dường như cũng không bận tâm, cũng cười với cô một cái.
Cứ như thế, An Hạ cầm bát đũa, tham gia vào bữa tiệc của hai người.
-
Yến Bắc Thần và Trình Tâm Sầm quả nhiên là không đặt trọng tâm ở việc ăn cơm.
Hai người ngồi hai bên bàn ăn, ăn uống gì đó rất ít, phần lớn thời gian là tán gẫu. Mà nội dung tán gẫu từ ban đầu là những chuyện hồi còn đi học, sau đó thì chuyển sang công việc.
Chuyện công việc, An Hạ nghe không hiểu, cô ngồi bên cạnh Yến Bắc Thần, im lặng ăn cơm của mình. Chờ ăn xong, An Hạ đặt bát đũa xuống, bắt đầu ngẩn người.
Yến Bắc Thần bị động tác buông bát đũa của cô hấp dẫn sự chú ý, hắn nhìn sang An Hạ, phát hiện đồ ăn của cô đã ăn hết rồi.
Yến Bắc Thần: "... Sao em ăn nhanh thế?"
Bởi vì phải làm việc nên tốc độ ăn cơm của bảo mẫu nhỏ rất nhanh. Sau khi hai người ăn cùng nhau, Yến Bắc Thần cố ý chỉnh lại tốc độ ăn cơm của cô, bình thường lúc ăn cũng sẽ nhắc nhở cô. Nhưng hôm nay nói chuyện với Trình Tâm Sầm quả thật đã quên mất không chú ý đến bên này, lúc nhớ ra thì cô đã ăn xong rồi.
Bị Yến Bắc Thần nói như vậy, An Hạ cũng phản ứng lại, cô nhìn Yến Bắc Thần, cười cười với hắn.
Nụ cười của bảo mẫu nhỏ mang theo ngượng ngùng vì làm sai, Yến Bắc Thần nhìn cô, cũng khẽ cười.
"No rồi hả?" Yến Bắc Thần hỏi.
An Hạ gật đầu.
"Tôi cũng no rồi." Yến Bắc Thần nói.
Nói xong, Yến Bắc Thần hỏi Trình Tâm Sầm ngồi đối diện, sau khi xác nhận cô ấy cũng đã ăn no, Yến Bắc Thần nói với An Hạ: "Dọn bàn thôi."
Nhận được phân phó của Yến Bắc Thần, An Hạ gật đầu, đứng dậy nhanh nhẹn thu dọn.